Tôi vậy mà lại thật sự rung động trong một giây đó.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn kiên quyết từ chối: "Người ta vất vả làm việc bán thời gian, sao mình có thể có suy nghĩ như vậy được?"

Kỷ Ngôn Thành hình như thực sự khá thiếu tiền, nên đối với những yêu cầu của tôi, một bà chủ nhỏ, cậu ấy luôn phối hợp vô cùng tận tâm.

Không bao giờ đi trễ, làm việc chuyên nghiệp.

Thậm chí có đôi lúc vô tình ngẩng đầu chạm phải ánh mắt cậu ấy, tôi còn có ảo giác rằng… cậu ấy cũng luôn dõi theo tôi.

Đôi mắt cậu ấy khá sâu, dáng mắt hơi dài, con ngươi đen nhánh, lông mi không quá dài nhưng dày, mỗi lần nhìn thẳng vào nhau, luôn toát lên một cảm giác chân thành khó tả.

Làm sao tôi chịu nổi đây?

Tình cảm tôi chôn giấu sâu tận đáy lòng, cứ thế nhanh chóng lớn dần.

Tôi luôn lo lắng rằng, một ngày nào đó tôi không thể kìm nén nổi nữa, rồi nó sẽ cuộn trào như cơn sóng lớn.

"Hay là… bỏ luôn cuốn phác họa đó đi."

Tôi gục xuống bàn, tuyệt vọng lấy tay che mặt: "Dù sao cũng toàn vẽ cậu ấy, thì cứ để cho cậu ấy vậy. Cứ tiếp tục thế này, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi."

"Cậu chắc chứ?"

Từ Ninh giơ điện thoại lên, giọng điệu đầy ẩn ý: "Tin tức Kỷ Ngôn Thành làm người mẫu cho cậu đã lan truyền rồi, giờ có rất nhiều người xếp hàng mời cậu ta đó."

???

Tôi là người đến trước mà! Không ai được phép cư-ớp cậu ấy!

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ một chiều của tôi thôi.

Những người thích Kỷ Ngôn Thành quá nhiều, diễn đàn trường bàn tán rôm rả, không biết bao nhiêu người đang nóng lòng muốn hành động.

Mà hết lần này đến lần khác, luôn có một số người rất biết cách ra tay trước.

Nhìn Vương Tĩnh Như đang đứng chặn trước cửa phòng vẽ, đầu tôi đau như búa bổ.

Nói ra thì, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy cũng khá vi diệu.

Lúc nhập học, tôi xếp thứ nhất ngành, cô ấy thứ hai.

Dù không giao thiệp nhiều, nhưng suốt ngày bị người khác đem ra so sánh. Đến cả Vương Tĩnh Như cũng luôn ngấm ngầm cạnh tranh với tôi, dù ngoài mặt hay trong tối đều không chịu thua kém.

Quan trọng nhất là, cô ấy cũng thích Kỷ Ngôn Thành.

"Chào bạn học Kỷ, mình là Vương Tĩnh Như."

Cô ấy trang điểm tinh tế, giọng nói dịu dàng, khóe môi cong lên một cách vừa vặn.

"Không biết mình có thể mời bạn làm người mẫu cho mình không?"

Một đại mỹ nhân nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, chắc chẳng ai có thể từ chối nổi đâu nhỉ?

Tôi lén nhìn Kỷ Ngôn Thành, chỉ thấy cậu ấy vẻ mặt nhàn nhạt, đưa tay chỉ về phía tôi.

“Xin lỗi, tôi là của cô ấy rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play