Mãi đến ngày hôm sau, tôi mới nhận ra quyển phác họa đã bị mất.

Lúc tôi biết chuyện, bài đăng trên diễn đàn trường đã leo lên trang nhất, thu hút cả ngàn bình luận. Một nửa đang truy tìm chủ nhân của quyển sổ, nửa còn lại thì bàn luận sôi nổi về gương mặt của Kỷ Ngôn Thành.

Chủ bài đăng còn đăng ảnh trang đầu tiên, hóa thân thành một con gà biết kêu:

【 Nam thần của khoa Luật quả nhiên xứng danh hot boy của trường! Gương mặt này, đúng là tuyệt phẩm!】

Trong bức tranh chì đen trắng, chàng trai trẻ tóc đen gọn gàng, đường nét khuôn mặt sắc sảo, sống mũi cao, khóe mắt có một nốt ruồi lệ nhỏ vừa thanh thoát vừa gợi cảm.

Dù chỉ là bản phác họa, cũng khó có thể che giấu vẻ đẹp hoàn mỹ ấy.

Phía dưới là vô số bình luận:

【 Chậc, chủ nhân quyển sổ này chắc chắn cực kỳ thích Kỷ Ngôn Thành luôn!】

Tôi tuyệt vọng che mặt, đầu ngón tay nóng rực.

Đúng vậy, tôi thích Kỷ Ngôn Thành.

Ngay từ buổi huấn luyện quân sự năm nhất, tôi đã phải lòng cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chúng tôi cùng khóa nhưng khác khoa, cậu ấy học Luật, còn tôi học Mỹ thuật.

Ngay ngày nhập học, Kỷ Ngôn Thành đã nhờ vào gương mặt điển trai mà lập tức trở thành hot boy của trường, gây ra một trận xôn xao không nhỏ.

Và thế là, tôi đã thầm thích cậu ấy suốt một năm trời.

Chẳng ngờ còn chưa kịp tỏ tình, chuyện tôi thích cậu ấy đã bị cả trường biết sạch.

Tôi vội đội mũ, đeo khẩu trang, định lén lút đến nhận lại quyển phác họa.

Nhưng đến nơi, tôi mới bàng hoàng khi biết sổ đã bị nhận mất.

“Cậu nói ai đã lấy nó rồi?”

“Kỷ Ngôn Thành chứ ai.”

Anh chàng phụ trách khu đồ thất lạc liếc nhìn tôi, cười đầy ẩn ý: “Từ hôm qua đến giờ, có ít nhất mười người giả danh đến nhận, nên cuối cùng bọn tôi quyết định giao nó cho Kỷ Ngôn Thành.”

Trên đầu tôi chậm rãi xuất hiện một dấu chấm hỏi.

“Cậu ta lấy với tư cách gì chứ?”

“Thì trên đó vẽ toàn hình của cậu ta mà!”

Anh chàng đó trả lời đầy tự tin.

Tôi: “……”

Đúng vậy, trên quyển phác họa không có tên, nói đi nói lại thì Kỷ Ngôn Thành đúng là người có tư cách hợp lý nhất để nhận nó.

“Nhưng cậu ấy có để lại WeChat, nói rằng nếu chủ nhân của quyển sổ đến nhận, cứ trực tiếp liên hệ với cậu ấy.”

Tôi nhìn chằm chằm vào dãy số WeChat trước mắt, nước mắt sắp trào ra.

WeChat của Kỷ Ngôn Thành, tài khoản mà không biết bao nhiêu nữ sinh ở Đại học A ao ước được thêm vào đang ở ngay trước mặt tôi. Nhưng ai mà dám thêm chứ?

Người khác có lẽ là vì không dám nói dối cậu ấy, còn tôi đơn giản là muốn đào một cái hố thật to rồi tự liệm mình một cách đàng hoàng hơn mà thôi.

Sau một hồi cân nhắc, tôi cuối cùng cũng nghĩ ra một cách, mời cậu ấy làm người mẫu vẽ chân dung cho tôi.

Nghe đồn Kỷ Ngôn Thành có hoàn cảnh gia đình khó khăn, thường tranh thủ làm thêm bất cứ khi nào có thời gian.

Tôi đã thấy cậu ấy ở quán cà phê ngoài trường không biết bao nhiêu lần. Chàng trai cao gầy, dáng người thẳng tắp, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ trở thành bảng hiệu sống.

Dù tôi vốn không thích cà phê lắm, nhưng vẫn liên tục tìm đến đó.

Chờ khi nào có cơ hội, tôi sẽ lén lấy lại quyển sổ, ừm, cứ quyết định vậy đi!

Nói là làm, tôi nín thở, thêm WeChat của cậu ấy.

Nghĩ đến vô số bình luận “thích” vẫn còn bay đầy trên diễn đàn trường, tôi đè nén nhịp tim đang loạn nhịp, quyết định phải ra tay trước.

Tuyệt đối không thể để Kỷ Ngôn Thành phát hiện quyển sổ đó là của tôi!

Tôi cẩn thận nhập lời nhắn kết bạn: 【 Chào bạn.】

【 Bạn có hứng thú làm người mẫu vẽ chân dung không? Mình muốn thuê bạn làm mẫu.】

Một giây sau, Kỷ Ngôn Thành bấm chấp nhận kết bạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play