May mà Từ Ninh kịp thời cứu tôi một mạng.

Cô ấy cao giọng: "C á? Tên của Kỷ Ngôn Thành* cũng có chữ cái này mà!"

*诚 – Chéng: Thành*

Tiết Tranh Tranh, Kỷ Ngôn Thành.

Chữ cuối trong tên tôi và cậu ấy phát âm giống nhau, nên lúc đó tôi mới viết chữ "C" ấy xuống.

Không ngờ suýt nữa bị lộ chỉ vì điều này.

Lý Nhiên bừng tỉnh: "Hóa ra là vậy!"

Cậu ta huých khuỷu tay vào Kỷ Ngôn Thành: "Người anh em, tôi đã bảo mà, chắc chắn là người ta thích cậu nên mới…"

"Lý Nhiên, nếu cậu không cần vở ghi chép nữa thì trả lại cho tôi."

Giọng Kỷ Ngôn Thành nhàn nhạt cất lên.

Lý Nhiên lập tức giơ tay: "Ấy ấy, cần chứ, cần chứ! Học kỳ này muốn qua môn còn phải dựa vào cậu nữa mà!"

Sau một hồi rối loạn, kế hoạch của tôi và Từ Ninh chính thức thất bại.

Trước khi rời đi, cô ấy ném cho tôi một ánh mắt đầy thương hại.

Có lẽ vì thấy tôi quá ủ rũ, cô ấy quyết định bồi thêm một cú: "Nói mới nhớ, tên của cậu và Trừng Trừng có chữ cuối phát âm giống nhau, đúng là có duyên ghê đó nha!"

"……"

Thật sự… chưa bao giờ tôi hối hận khi đưa cô ấy đi cùng đến thế!

Cả phòng vẽ chìm trong một bầu không khí kỳ quặc không thể diễn tả thành lời.

Sau vài lần cố gắng giấu cuốn phác họa nhưng đều thất bại, tôi đành đổi cách tiếp cận: "… Kỷ học trưởng, trông cậu có vẻ khá để tâm đến cuốn phác họa này nhỉ?"

Kỷ Ngôn Thành rất thẳng thắn: "Dù sao cũng là đồ của người khác, tự tay trả lại vẫn tốt hơn."

Vừa nói, ánh mắt cậu ấy lại rơi xuống người tôi: "Nghe nói Tiết Tranh Tranh có mối quan hệ rất tốt ở Học viện Mỹ thuật, không biết cậu có thể giúp tìm chủ nhân của nó không?"

Tôi: "……"

Khoảng cách xa nhất trên thế giới này là gì?

Là khi cuốn phác họa nằm ngay trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải giúp nó tìm lại "chủ nhân".

Tôi cắn răng nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Không thành vấn đề."

Để thể hiện thành ý, tôi còn đặc biệt đăng một bài lên trang cá nhân.

Ảnh đính kèm là trang cuối của cuốn phác họa, nơi có một chữ "C" được viết bằng bút mực đen mà tôi không thể nào quen thuộc hơn.

Dòng trạng thái chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Cần tìm gấp."

Từ Ninh trố mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc: "Tiết Tranh Tranh, cậu là bá chủ quán nướng, một két bia cũng không say, thế mà cũng có lúc hèn nhát như vậy sao?"

Tôi còn biết làm sao đây?

Tất cả sự dũng cảm đều trở nên vô dụng trước tình yêu thầm lặng.

Từ Ninh đề xuất một phương án mang tính chiến lược cao: “… Dù sao cậu ta cũng đang là người mẫu của cậu, nếu không ổn thì cứ bắt cậu ta cởi đi! Không chiếm được trái tim cậu ta, có được thân thể cậu ta cũng không tệ mà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play