Nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài, trắng nõn của thiếu niên đang dừng lại trên chiếc cúc áo thứ hai nơi cổ sơ mi trắng, đầu óc tôi bỗng chốc trống rỗng.
Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Kỷ Ngôn Thành lặp lại một lần nữa: "Cần không?"
Cần không?!
Thiếu niên mà tôi thầm mến đang ở ngay trước mặt, ai mà chịu nổi chứ?!
Tôi khó khăn dời mắt đi, giả vờ bận rộn chỉnh lại hộp cọ vẽ.
"A? À, cái này… tạm, tạm thời không cần đâu! Bạn học Kỷ, cậu… bây giờ thế này là rất ổn rồi!"
Tôi nói thật đấy. Cậu ấy đứng gần tôi như vậy, tôi đã căng thẳng đến mức tim sắp nhảy khỏi lồng ngực rồi. Nếu mà còn cởi nữa… tôi thực sự không dám chắc hôm nay bệnh viện của trường sẽ không có thêm một bệnh nhân mắc chứng rối loạn nhịp tim.
Ngược lại, Kỷ Ngôn Thành vẫn rất bình tĩnh, chỉ nhẹ gật đầu: "Được."
Không thể không nói, cậu ấy đúng là có tố chất làm người mẫu chuyên nghiệp, ngay cả chuyện này cũng suy nghĩ đến.
Trái lại, người mất tự nhiên lại là tôi.
Tôi nắm chặt cây cọ, khẽ hít sâu một hơi: "Vậy tôi bắt đầu nhé?"
Lần này nhất định phải thể hiện phong thái chuyên nghiệp của mình!
Mười phút sau, tôi hối hận rồi.
Kỷ Ngôn Thành ngồi ngay trước mặt tôi, ánh nắng buổi chiều xuyên qua khung cửa sổ, phủ lên gương mặt tinh xảo của cậu một đường viền sáng mỏng như dát vàng. Nhưng khi đôi mắt kia nhìn sang, lại trong trẻo, lạnh nhạt, xa cách.
Vừa mập mờ, vừa cấm dục, quyến rũ đến cực điểm.
Tiết trời đầu thu, tại sao lại nóng nực như vậy chứ?
Nhân lúc cậu ấy không để ý, tôi lén giơ tay quạt nhẹ vài cái.
Chưa bao giờ có một buổi chiều nào dài đằng đẵng và đầy tra tấn như thế này.
Cuối cùng cũng đến giờ kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm: "Xong rồi, bạn học Kỷ, hôm nay chúng ta dừng ở đây nhé."
Vừa nói, tôi vừa suy nghĩ xem nên mở lời thế nào để nhắc cậu ấy lần sau mang theo cuốn phác họa.
Bỗng nhiên, một cốc trà sữa xuất hiện ngay trước mắt.
Tôi sững người, ngẩng đầu lên, liền thấy Kỷ Ngôn Thành không biết từ bao giờ đã đứng ngay cạnh mình.
Trà sữa có thêm đá, vừa chạm vào đã thấy lạnh buốt.
Tôi nhận lấy, tim đập loạn nhịp.
Đây là… cậu ấy cố tình đặt giao hàng tận nơi sao?
"Cậu có vẻ rất sợ nóng."
"……"
Tốt lắm, tim không loạn nhịp nữa.
Mà nó muốn ch-ết luôn rồi đây.
Ánh mắt Kỷ Ngôn Thành rơi xuống bảng vẽ của tôi, đột nhiên im lặng.
Tôi liếc nhìn bức tranh mình cố tình vẽ xấu đến mức không nỡ nhìn, cuối cùng cũng tìm được lý do hợp lý: "Bạn học Kỷ, thật ra trình độ của tôi không cao lắm, nên mới nhờ cậu giúp đỡ, mong có thể cố gắng nâng cao tay nghề. Nếu cậu không phiền, lần sau có thể mang theo cuốn phác họa đó không? Tôi muốn tham khảo và học hỏi thêm một chút."
Đúng! Chính là thế!
Đối diện với ánh mắt đầy mong chờ của tôi, Kỷ Ngôn Thành cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.
"…Bạn học Tiết đúng là chăm học thật."
Tôi giả vờ không nghe ra ẩn ý trong lời nói của cậu ấy, mặt đầy vẻ cảm kích: "Vậy thì cảm ơn cậu nhiều lắm!"
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ, nhưng không ngờ cơn mưa lại ập đến bất ngờ, khiến tôi và Kỷ Ngôn Thành đều bị kẹt lại trong phòng vẽ.
Đợi đến khi mưa tạnh, trời đã hoàn toàn tối đen.
Đứng trên bậc thềm, nhìn ánh đèn đường phản chiếu trên mặt nước, Kỷ Ngôn Thành nghiêng đầu, bình thản lên tiếng: "Tôi đưa cậu về nhé?"