Đây chính là sức mạnh của tư bản sao?

Tôi nhìn dòng "Chào bạn" từ phía đối diện gửi đến mà có chút ngẩn người.

Nhưng ngay câu tiếp theo của Kỷ Ngôn Thành đã khiến tôi bừng tỉnh.

【 Sinh viên mỹ thuật à?】

Hai chữ "mỹ thuật" bây giờ chính là tử huyệt của tôi!

Nghĩ đến quyển sổ phác họa đầy ắp hình vẽ Kỷ Ngôn Thành, tôi thậm chí không dám tưởng tượng cậu ấy sẽ có ấn tượng thế nào về sinh viên mỹ thuật lúc này.

Thật quá mất mặt!

Dù chưa có nhiều tiếp xúc với Kỷ Ngôn Thành, nhưng tôi đã cố ý "tình cờ gặp" cậu ấy không ít lần.

Bóng lưng cậu ấy khi huấn luyện quân sự, góc nghiêng lúc học trong giảng đường, mái tóc đen buông xuống khi cúi người đặt cốc cà phê…

Quyển sổ đó, trang nào cũng là cậu ấy.

Nếu chỉ có một mình tôi biết, quyển sổ này có thể xem như nhật ký thầm mến lãng mạn của một cô gái. Nhưng giờ thì cả trường đều biết, nó chẳng khác nào một cột mốc xã hội ch-ết dành riêng cho tôi.

Cậu ấy có khi nào nghĩ mình đang bị một kẻ bi-ến thá-i lén lút yêu thầm không?

Hu hu hu!

Tôi nhanh chóng đánh chữ: 【 Chào bạn Kỷ, mình là Tiết Tranh Tranh. Hiện tại mình đang cần một người mẫu vẽ chân dung, không biết bạn có hứng thú không?】

Có lẽ vì số tiền tôi đề nghị cũng khá cao, Kỷ Ngôn Thành đồng ý rất dứt khoát.

Chúng tôi hẹn nhau lúc 3 giờ chiều gặp mặt ở phòng vẽ để trao đổi.

"A a a! Tranh Tranh, cậu sắp được hẹn hò với Kỷ Ngôn Thành rồi!?"

Bạn cùng phòng kiêm chị em thân thiết của tôi, Từ Ninh, lập tức nhảy bật khỏi giường, mặt mày phấn khích.

???

"Cậu nói bậy gì thế? Đây là giao dịch nghiêm túc đấy!"

Hơn nữa, tôi còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, làm thế nào để lấy lại quyển phác họa!

Từ Ninh nhìn tôi bằng ánh mắt "tôi hiểu mà" đầy bí ẩn.

"Ừ ừ ừ! Nhưng nghĩ mà xem, hai người sẽ ở trong phòng vẽ suốt mấy tiếng đồng hồ. Làm phép tính nhẩm một chút, chẳng phải cũng tương đương với đang hẹn hò sao?"

Đây đã là lần thứ N tôi nghi ngờ không hiểu với thành tích toán học của Từ Ninh kiểu gì mà cô ấy lại thi đỗ vào Đại học A.

Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên tôi chính thức tiếp xúc với Kỷ Ngôn Thành. Tôi thay ba bộ quần áo, chuẩn bị tinh thần thật kỹ, lặp đi lặp lại kịch bản những gì cần nói khi gặp cậu ấy, rồi mới dám bước ra khỏi cửa.

Khi tôi đến nơi, Kỷ Ngôn Thành đã có mặt trong phòng vẽ. Cậu ấy ngồi đó, trông chẳng khác gì một bức tranh hoàn mỹ.

Tim tôi lại đập thình thịch.

Cậu ấy đột nhiên nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó đứng dậy: "Tiết Tranh Tranh?"

Tôi bước tới, trên mặt giữ nụ cười khách sáo nhưng vẫn lịch sự và thân thiện.

Thế nhưng, ngay giây tiếp theo, nụ cười của tôi cứng đờ.

"Bạn học Kỷ, cậu không mang ba lô sao?"

Chàng trai đứng đó, dáng người cao ráo thanh thoát, gương mặt tuấn tú đến mức khiến người ta nghẹt thở. Nhưng… tôi đã kiểm tra đi kiểm tra lại, cậu ấy thực sự chẳng mang theo thứ gì!

Kỷ Ngôn Thành khẽ nhướn mày: "Làm người mẫu vẽ thì cần mang theo gì sao?"

Tôi: "……"

Ờ… cậu ấy nói cũng có lý đấy.

Tôi gượng cười: "Không, không có gì đâu! Chỉ là… trước đây tôi từng tình cờ thấy có người vẽ tranh chân dung của cậu, nên cũng hơi tò mò thôi. À ừm… cậu cũng biết rồi đấy, sinh viên mỹ thuật mà, nghề nghiệp dẫn đến thói quen, khụ khụ."

Tôi thế mà lại quên không nhắc cậu ấy mang theo cuốn phác họa!

Giờ thì làm sao tôi lấy lại nó được đây?!

Kỷ Ngôn Thành chỉ hơi nhướng mày, nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Tôi cắn răng, miễn cưỡng dựng giá vẽ lên.

Hôm nay xem như đi tong rồi…

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh nhạt của cậu ấy vang lên.

“Cần cởi ra không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play