Tôi cố gắng tập trung vào những mảnh ký ức rời rạc đang trôi dạt trong tâm trí. Cảm giác quen thuộc của căn phòng này, giọng nói của người đàn ông trước mặt, và cái cách anh ta nhìn tôi đầy lo lắng... tất cả dường như có ý nghĩa, nhưng tôi không thể chạm tới.
"Tôi... không nhớ." Tôi thốt lên, giọng nói vẫn còn khô khốc và xa lạ với chính mình.
Người đàn ông khựng lại một giây, rồi ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn. "Vậy là trí nhớ của ngài vẫn chưa hồi phục hoàn toàn... Điều đó nằm trong dự đoán, nhưng không ngờ mức độ lại nghiêm trọng đến thế."
Anh ta bước tới gần, đặt một tay lên bàn thí nghiệm, ánh sáng huỳnh quang hắt lên khuôn mặt góc cạnh của anh. "Ngài có thể không nhớ, nhưng ngài là Tiến sĩ Lưu Hạ Dương, người đứng đầu Dự án Genesis hay còn gọi là Sáng Thế Ký."
Tôi cứng người.
Lưu Hạ Dương? Cái tên đó... là tôi sao? Rõ ràng tôi không có họ. Tôi không thể chắc chắn, nhưng khi nghe thấy nó, một cảm giác nặng nề len lỏi trong lồng ngực.
"Dự án Genesis?" Tôi lặp lại, như thể hy vọng việc thốt lên cái tên đó sẽ kéo về chút ký ức.
Người đàn ông gật đầu. "Một dự án nghiên cứu sinh học tiên tiến, tập trung vào việc tái tạo và tiến hóa nhân tạo. Nói cách khác... ngài chính là người đã đặt nền móng cho những gì đang diễn ra ở đây. Nhưng khi thí nghiệm tiến vào giữa giai đoạn, ngài biến mất. Chúng tôi tưởng rằng ngài đã chết."
Tôi siết chặt bàn tay. Cảm giác lạnh lẽo từ nền kim loại xuyên qua lớp quần áo mỏng manh tôi đang mặc, khiến tôi nhận ra mình không còn khoác trên người bộ giáp trận quen thuộc. Không còn máu me, không còn tiếng gào thét của chiến trường.
Tôi đã chết—hoặc ít nhất tôi đã từng nghĩ như vậy.
"Nếu tôi đã chết, vậy tại sao tôi lại ở đây?" Tôi hỏi, giọng nói vang vọng trong căn phòng trống trải.
Người đàn ông khẽ thở dài. "Đó là điều chúng tôi cũng muốn biết. Nhưng nếu có ai có thể giải đáp bí ẩn này, thì chỉ có chính ngài."
Bỗng nhiên, người đàn ông đổi giọng, có chút nghiêm túc hơn. "Ngài cần phải đi với tôi. Phía trên muốn gặp ngài."
Tôi nhíu mày. "Phía trên? Ý anh là ai?"
Anh ta không trả lời ngay, chỉ quay người về phía cửa. "Ngài sẽ biết khi đến nơi. Đi thôi."
Tôi do dự trong giây lát nhưng cuối cùng cũng bước theo anh ta. Hai chúng tôi tiến vào một hành lang dài, ánh đèn trắng nhợt nhạt phủ lên những bức tường kim loại trơn bóng. Thang máy chờ sẵn ở cuối hành lang, cửa mở ra như thể đã được chuẩn bị từ trước.
Bước vào trong, tôi nhận thấy chỉ có duy nhất một nút bấm—"Tầng Cao Nhất".
Thang máy di chuyển trong im lặng, cảm giác áp lực không khí thay đổi khiến tôi vô thức nắm chặt bàn tay. Khi cánh cửa mở ra, một căn phòng rộng lớn hiện ra trước mắt tôi.
Ở giữa căn phòng, một người đàn ông đang đứng chờ. Anh ta trông trẻ, khoảng chừng hơn 20 tuổi, với mái tóc vàng óng ánh gọn gàng và đôi mắt đỏ sâu thẳm như đang soi xét mọi thứ. Khuôn mặt điển trai nhưng lại toát lên một sự lạnh lùng đáng sợ. Bộ vest cao cấp ôm sát người càng làm tăng thêm vẻ quyền uy bí ẩn của anh ta.
Người đàn ông tóc nâu cúi đầu. "Thưa ngài tổng thống, tôi đã đưa ngài ấy đến."
Tổng thống? Tôi nhíu mày, cảm giác bất an ngày càng lớn hơn.
Tổng thống nhìn tôi một lúc lâu trước khi cất giọng trầm thấp. "Tiến sĩ Lưu... Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau."
Cuộc trò chuyện giữa chúng tôi kéo dài trong một khoảng thời gian, những lời nói của anh ta dần hé lộ một âm mưu lớn lao. Anh ta muốn đưa đất nước này trở thành 'thể trung tâm'—một thế giới đứng trên tất cả, kiểm soát mọi nguồn tài nguyên, mọi sức mạnh và thậm chí cả tiến hóa của con người.
Tôi lặng người khi nhận ra ý nghĩa thực sự của những gì anh ta đang nói.
Tổng thống không chỉ muốn thống trị.
Anh ta muốn tái tạo cả thế giới theo ý mình.
Anh ta mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh. "Và tiến sĩ Lưu, ngài chính là chìa khóa cho kế hoạch này."
Tôi siết chặt nắm đấm. "Tôi không hiểu ý anh."
"Không sao, ngài sẽ nhớ sớm thôi." Tổng thống bước chậm rãi quanh phòng, đôi mắt không rời khỏi tôi. "Dự án Genesis không chỉ là nghiên cứu tiến hóa. Nó còn là nền tảng cho loại thuốc kiểm soát con người mà chính ngài đã phát minh ra. Một thứ có thể thay đổi nhận thức, khiến bất kỳ ai cũng trở thành công cụ hoàn hảo."
Cổ họng tôi khô khốc. "Anh đang nói dối."
"Ngài có chắc không?" Anh ta nhướng mày, rồi búng tay một cái.
Một màn hình lớn bật lên phía sau, phát lại một đoạn video.
Trong đó, tôi nhìn thấy chính mình.
Tôi—hoặc ai đó có gương mặt giống tôi—đang đứng trước một loạt ống nghiệm chứa dung dịch xanh lục, đôi mắt sáng lên đầy tham vọng. Người trong video có mái tóc trắng hơi xoăn nhẹ, đôi mắt màu tím sắc lạnh với ba tròng xoáy đen, tạo nên một ánh nhìn bí ẩn đầy quyền uy. Anh ta đeo một cặp kính tròn tinh tế, ánh sáng phản chiếu trên mặt kính càng làm tăng thêm vẻ thông thái. Một nốt ruồi nhỏ nằm ngay khóe môi phải, khiến nụ cười của anh ta càng trở nên khó đoán. "Chỉ cần hoàn thiện công thức này... chúng ta có thể kiểm soát mọi thứ. Không còn chiến tranh. Không còn phản loạn. Một thế giới thống nhất dưới một ý chí duy nhất."
Bàn tay tôi run rẩy. Đây là tôi sao?
Tôi đã thực sự tạo ra thứ này ư?
Không.. đó không phải là tôi, mà là chủ nhân thật sự của cơ thể này.