Edit: Vân Vũ
***
Khi nhìn thấy người đàn ông dưới họng súng của mình, Tuyên Vân Chi suýt nữa thì không kìm được mà huýt sáo một tiếng.
Phải diễn tả thế nào đây?
Bằng con mắt từng săn lùng vô số nhân vật cấp cao, cô có thể khẳng định vẻ ngoài này đủ sức khiến bất kỳ ai cũng phải kinh ngạc.
Bộ vest màu bạc nhạt ôm gọn thân hình cao ráo của anh, gương mặt tinh xảo đến mức gần như hoàn mỹ. Đôi mắt phượng khẽ nhướng lên, ánh nhìn lấp lánh nét giễu cợt. Đôi môi mỏng nhuộm màu đỏ sẫm khẽ cong thành nụ cười, vừa tàn bạo lại vừa quyến rũ, vừa lười biếng vừa đầy nguy hiểm.
Thoạt nhìn, vẻ ngoài ấy đủ sức đánh lừa bất cứ ai, nhưng khoảnh khắc Tuyên Vân Chi nhìn rõ ánh sáng trong mắt anh, bàn tay đang siết chặt khẩu súng của cô lập tức khựng lại.
Trong đôi mắt đó, chỉ toàn là hờ hững, khát máu và bóng tối vô tận.
Tựa như một con mãnh thú, có thể là vì thú vui, cũng có thể vì săn mồi, anh giấu mình hoàn hảo bên dưới lớp vỏ ngoài tinh mỹ mê hoặc ấy.
“Đương gia!”
“Đương gia Tư!”
“Dừng tay lại!”
Những tiếng hô hoán khác nhau vang lên gần như từ khắp bốn phương tám hướng.
Tuyên Vân Chi nghiến chặt răng, cố gắng lục lại trong đầu tất cả những gì liên quan đến người đàn ông này.
Trong câu chuyện này, kẻ được gọi là “Đương gia Tư” kia, là người đến từ vùng tối của thế giới ngầm.
Một cái tên mơ hồ dần hiện lên trong đầu cô, Tư Vân Tà.
Kẻ phản diện lớn nhất của câu chuyện này, đương kim đương gia nhà họ Tư, chỉ xuất hiện một lần duy nhất ở cuối truyện, nhưng lại mang theo nét bút chấm phá nặng nề nhất.
Có vẻ như lần này Tưởng Tiểu Liên là do Tư Vân Tà ra tay.
Nhưng... anh chẳng phải đáng lẽ chỉ xuất hiện vào đoạn cuối hay sao?
Sao lại xuất hiện ngay lúc này??
Nếu không tận mắt nhìn thấy Tư Vân Tà, có lẽ Tuyên Vân Chi vẫn sẽ không quá bận tâm.
Nhưng trớ trêu thay, cô lại đã nhìn thấy rồi.
Tên này đúng là tồn tại nghịch thiên mà??
Một con dã thú được che giấu hoàn hảo…
Chỉ dựa vào gương mặt này mà khiến người khác phát điên.
Trong lòng cô không khỏi thầm nghĩ, một người đàn ông như vậy, thế mà lại thua Nam Cung Vũ sao.
Chậc, tiếc thật.
Chắc Nam Cung Vũ thắng được là nhờ cái chỉ số may mắn nghịch thiên 99 kia.
Nghĩ mãi, Tuyên Vân Chi cũng chỉ có thể tìm ra đúng điểm này là nơi Nam Cung Vũ có thể hoàn toàn vượt trội.
So với đám thuộc hạ đang căng thẳng của anh, vị Đương gia Tư này lại trông vô cùng nhàn nhã, hoàn toàn không có chút tự giác nào của một người đang bị chĩa súng vào đầu.
Tuyên Vân Chi nhìn thẳng vào anh.
Người kia cũng lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt gần như xuyên thấu cô chỉ bằng một lần chạm mắt.
Cô nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên, trên gương mặt hơi tái hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Đương gia Tư, tôi chẳng qua là bị ép đến đường cùng, chỉ là hành động theo bản năng để giữ mạng sống thôi.”
Tư Vân Tà nghe lời cô gái không biết trời cao đất dày kia nói, ánh nhìn giễu cợt trong mắt càng thêm sâu.
“Cô biết tôi à?”
Vừa hỏi, anh vừa thay đổi tư thế, nhưng ánh mắt vẫn bình thản, lặng lẽ dán chặt lên người cô.
“Danh tiếng của Đương gia Tư vang dội đến mức, e là chẳng mấy ai không biết.”
Thấy Tư Vân Tà không lên tiếng, Tuyên Vân Chi quyết định đánh nhanh rút gọn.
“Nếu Đương gia muốn sống, thì tôi cũng vậy. Phiền ngài chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, tôi cần rời khỏi nơi này.”
Sau một thoáng bị vẻ ngoài ấy làm cho xao nhãng, Tuyên Vân Chi vẫn mỉm cười đưa ra yêu cầu của mình.
Sau đó cô nhìn thấy Tư Vân Tà khẽ gật đầu, không ngờ hắn lại ngoan ngoãn phối hợp như thế.
“Đi chuẩn bị đi.”
Vệ sĩ nhận lệnh, liếc mắt nhìn Tuyên Vân Chi một cái rồi xoay người rời khỏi căn phòng.
Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng quát tháo:
“Để tao vào! Khốn kiếp, con tiện nhân đó là tao bỏ ra ba mươi triệu mua về, dù thế nào cũng phải mang nó ra đây cho tao!”
Người nói chính là gã thương nhân bụng phệ kia.
Do cửa không đóng nên mọi người trong phòng đều nghe rõ mồn một.
Ánh mắt Tuyên Vân Chi chợt trầm xuống, suýt nữa thì cô đã quên mất gã.
Ngay khi cô còn đang cân nhắc, thì giọng nói lười nhác của Tư Vân Tà vang lên: “Lôi vào đây.”
*****