Edit: Vân Vũ

***

Ngay sau đó, Tuyên Vân Chi thấy Tư Vân Tà đưa mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, rồi thản nhiên buông một câu:

“Ba mươi triệu để mua, hơi đắt đấy.”

Tuyên Vân Chi nhìn vẻ mặt anh, lại có cảm giác đây chính là suy nghĩ thật trong lòng anh.

Cô không xứng đáng với ba mươi triệu sao??

Ngay sau đó, Tư Vân Tà nhìn ánh mắt cô đột nhiên thay đổi, mang theo vài phần mị hoặc khó tả.

Cô vốn dĩ vẫn đang đứng trên bàn, lúc này quỳ một gối xuống, cúi người áp sát anh. Tay cầm súng vẫn giữ vững chĩa vào đầu anh, còn tay kia thì nắm lấy cà vạt của anh.

Cô khẽ kéo một cái, khiến anh nghiêng người tiến lại gần mình hơn. Rồi liếm nhẹ qua khóe môi tái nhợt, động tác thờ ơ mà quyến rũ, hơi thở thơm ngát phả ra, ánh mắt rõ ràng mang theo mê hoặc, nhưng nhìn kỹ lại như chứa đựng nét ngây thơ ướt át và chút uất ức.

“Chủ nhân…”

Giọng nói mềm mại đến tận xương.

Khoảnh khắc cô thốt ra hai chữ đó, cả người Tư Vân Tà khựng lại.

Ánh mắt vốn tràn đầy giễu cợt trong nháy mắt liền hóa thành màu đen sâu hun hút.

Ánh nhìn của Tuyên Vân Chi khẽ lướt qua phần thân dưới đã nổi rõ của anh, trong đáy mắt thoáng hiện lên một tia khoái chí.

Hừ, cô không xứng ba mươi triệu á?

Cái đồ chết tiệt nhà anh mới không đáng giá ấy!

Làm xong tất cả những điều đó, Tuyên Vân Chi liền tỏ vẻ ngây thơ như chẳng hay biết gì, lại quay về dáng vẻ vô hại ban đầu.

Thế nhưng, bàn tay còn rảnh thì đã lặng lẽ đặt lên huyệt đạo trên mu bàn tay của Tư Vân Tà.

Cô nghiêng đầu một cách nhẹ nhàng, vừa nhìn về phía gã thương nhân bụng phệ kia, khẩu súng đang chĩa lên đầu Tư Vân Tà liền lập tức hạ xuống, trong nháy mắt chuyển hướng, nhắm thẳng vào ngực tên kia.

Đoàng đoàng đoàng!

Tiếng súng vang dội, lấn át cả tiếng hét kinh hoàng của những người xung quanh. Gã thương nhân bụng phệ ngã vật xuống đất, co giật liên hồi, máu tươi tuôn ra nhuộm đỏ cả nền nhà.

Tuyên Vân Chi thổi nhẹ khói súng đen kịt vừa bốc lên, rồi như chẳng có gì xảy ra, lại ung dung đặt súng trở lại lên đầu Tư Vân Tà.

Ánh mắt Tư Vân Tà nhìn cô đã hoàn toàn chìm vào sắc đen sâu thẳm.

Nhìn vẻ ngoài này, làn da mịn màng, gương mặt non nớt, rõ ràng là một con nhóc mới lớn còn chưa hiểu sự đời.

Thế nhưng ánh mắt ấy, cái gan ấy…

Tiện tay giết người mà mặt không đổi sắc…

Ừm, thú vị đấy.

Một vệ sĩ mặc đồ đen hớt hải chạy vào. Sau khi xác nhận Đương gia Tư không sao, rồi lại nhìn sang cái xác nằm sóng soài dưới đất, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói:

“Đương gia, xe đã chuẩn bị xong.”

Tư Vân Tà đứng dậy, chậm rãi chỉnh lại quần áo, trong khi đó Tuyên Vân Chi cũng nhảy xuống khỏi bàn. Nhưng vừa nhảy xuống, cảm giác lành lạnh từ phía dưới truyền tới khiến cô khẽ cúi đầu nhìn lại bộ đồ trên người mình, rồi im lặng.

Khó trách lại thấy mát mẻ đến vậy…

Thì ra trên người cô chỉ còn lại đúng hai mảnh vải mỏng manh che đi chỗ kín, còn những chỗ khác thì gần như hoàn toàn phơi bày giữa không khí.

Khóe mắt cô khẽ co giật.

Cô giơ tay chỉ vào tên vệ sĩ kia: “Cởi áo ra, đưa đây.”

Vệ sĩ: “……………”

Thời buổi này rồi mà ngay cả quần áo cũng phải cướp nữa à…

Khi Tuyên Vân Chi bước ra khỏi phòng, cô khoác một chiếc áo vest nam rộng thùng thình, hoàn toàn không vừa người, đi chậm nửa bước phía sau Tư Vân Tà, sát sàn sạt bên cạnh anh, còn một tay thì đang cầm súng dí thẳng vào hông anh.

Còn đám vệ sĩ trong phòng thì đều bị cô cấm tiệt, không ai được bước ra khỏi cửa nửa bước.

Đế giày da giẫm lên thảm đỏ gần như không phát ra tiếng động.

Hai người một trước một sau chậm rãi bước đi, con đường này dài dằng dặc, ít nhất là trong cảm nhận của cô thì như thế.

“Cô tên gì?”

Giọng nói trầm thấp, quyến rũ vang lên phía trước. Anh đút cả hai tay vào túi quần, từng bước ung dung tiến lên.

Nghe thì tưởng như vô hại.

Tuyên Vân Chi im lặng một lúc.

Cho đến khi anh lại buông một câu như thể vô tình: “Cho dù cô không nói, tôi cũng sẽ biết thôi.”

Giọng điệu nhàn nhã, lơ đễnh như chẳng hề để tâm.

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play