Edit: Vân Vũ
***
Lộp cộp, lộp cộp… đôi giày da đen giẫm lên thảm đỏ, Tuyên Vân Chi bị kẹp hai bên áp giải vào bên trong, đầu cúi thấp, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm.
Tên thương nhân bụng phệ đi đầu, hai vệ sĩ mở đường, bốn tên khác theo sau, hai tên giữ Tuyên Vân Chi thì đi ở phía cuối cùng, cùng nhau tiến vào trong.
Âm thanh máy móc cứng nhắc lại vang lên trong đầu cô:
“Ký chủ, xin nhắc nhở: nếu nhiệm vụ đầu tiên không hoàn thành, ngài sẽ bị xóa sổ vì vi phạm khế ước.”
Có lẽ vì thấy Tuyên Vân Chi vẫn không có bất kỳ động tác gì, hệ thống bắt đầu có chút sốt ruột.
Sau một lúc va chạm và thích nghi, Tuyên Vân Chi đã dần quen với âm thanh ong ong trong đầu mình.
“Nếu không thể giúp tôi rời khỏi đây, thì câm miệng lại.”
Cô là Nữ vương lính đánh thuê, chịu đựng được một thứ không rõ lai lịch ra lệnh trong đầu mình đã là giới hạn cuối cùng.
Nếu còn dám chỉ tay năm ngón vào cách cô làm việc, cô không ngại cùng chết với nó.
Tít—
Hệ thống im bặt.
Trong đầu yên tĩnh trở lại, Tuyên Vân Chi cụp mắt, nhưng ánh nhìn thì vẫn không ngừng quan sát xung quanh.
Tấm thảm đỏ dưới chân dường như vừa mới được trải trong ngày hôm nay, sạch sẽ gọn gàng, chất liệu lại hạng nhất, giống như được chuẩn bị riêng để đón tiếp một nhân vật lớn nào đó.
Ngẩng đầu nhìn lên, đã sắp đến cuối hành lang, trước cửa phòng 1023 có hai vệ sĩ canh gác. Nhìn chỗ lồi lên ở hông bọn họ, rõ ràng là súng.
Khí thế của họ hoàn toàn không phải loại vệ sĩ bình thường có thể so được, trông giống lính đánh thuê hơn.
Gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn, hơi tái nhợt của cô khẽ cong lên một nụ cười.
Chỉ cần đi thêm hai phòng nữa là đến 1029, một khi vào đó rồi thì chẳng dễ gì ra được nữa.
Nghĩ kỹ lại, có vẻ chỉ còn một cách này thôi.
Đột nhiên, cơ thể nhỏ nhắn vốn để mặc cho hai tên vệ sĩ áp giải của Tuyên Vân Chi bất ngờ cử động. Một tay cô mạnh mẽ siết chặt lấy cánh tay của một tên, xoay người tung cú đá xoáy.
“Rầm!” một tên đổ rạp xuống đất.
Gần như ngay khoảnh khắc thoát khỏi khống chế, Tuyên Vân Chi bật người lao tới, nhảy thẳng về phía một trong hai tên vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng trước cửa phòng 1023.
Một tay cô lướt qua hông hắn, rút ra khẩu súng.
Tên vệ sĩ kia phản ứng cũng cực nhanh, lập tức xoay tay muốn khống chế cô.
Mượn đà đẩy ấy, Tuyên Vân Chi nghiến răng, mạnh mẽ húc tung cánh cửa phòng.
Ánh sáng trong phòng chói vào mắt khiến cô hơi nheo lại.
Bàn chân trắng nõn đạp mạnh lên mép bàn, rồi không chút sai lệch, khẩu súng đen sì đã chĩa thẳng vào đầu người đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Tất cả động tác diễn ra liền mạch, dứt khoát.
Tựa như đã được luyện tập hàng trăm, hàng ngàn lần.
“Không ai được nhúc nhích.”
Giọng nói trong trẻo vang lên chậm rãi trong căn phòng, khiến những người có mặt lúc đầu còn ngơ ngác, sau đó toàn bộ sắc mặt đều trở nên nghiêm trọng.
Khóe môi hơi tái nhợt khẽ nhếch lên thành một nụ cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy phiền muộn và bực bội không ngừng dâng lên.
Cô gần như có thể cảm nhận rõ sự yếu ớt, suy nhược, đau đớn từ khắp mọi ngóc ngách trong thân thể này.
Nhưng may mắn là, mọi thứ được thực hiện hoàn hảo.
Đánh rắn đánh ngay bảy tấc, bắt giặc phải bắt vua trước.
Nghĩ vậy, ánh mắt cô đảo qua toàn bộ những người trong phòng, nhìn thấy từng gương mặt sợ hãi, hoảng loạn, căng thẳng, co rúm lại trước họng súng của cô.
Cả đám vệ sĩ vừa ập vào phòng cũng đều sững người, ánh mắt như hóa đá. Tuyên Vân Chi khẽ nhướng mày.
“Ha... ha.”
Tiếng cười trầm thấp, êm tai nhưng đầy vẻ tà mị quyến rũ vang lên từ miệng người đàn ông đang bị cô chĩa súng vào đầu.
Không hề có lấy một chút sợ hãi, ngược lại trong giọng nói lại mang theo sự lười biếng và hứng thú như đang thưởng thức trò tiêu khiển.
Lúc này, Tuyên Vân Chi cuối cùng cũng rời mắt nhìn về phía anh.
*****