Từ nhỏ Tiểu Long Nhãn đã là một đứa bé hay khóc nhè, từ khi lọt lòng, cứ hễ ngủ là nhất định phải có người ôm vào lòng rồi đung đưa, một khi chạm vào giường là y như rằng nước mắt rơi như mưa, khóc kinh thiên động địa.
Vào một ngày nọ năm Tiểu Long Nhãn ba tuổi, hai vợ chồng tan làm về nhà khi trời còn sớm. Hiếm khi rảnh rỗi, sau khi ăn xong Lương Mộ Đình liền cùng vợ con dạo chơi ven hồ, đến một sân bóng rổ, đám thanh niên mặc áo ngắn quần đùi mồ hôi nhễ nhại, Nhiễm Trúc dừng chân xem một lúc liền mê mẩn.
Tiểu Long Nhãn ngồi trên khuỷu tay Lương Mộ Đình ê a, thấy mẹ cứ nhìn về phía sau, bàn tay nhỏ bé sốt ruột vung thẳng vào mặt Lương Mộ Đình.
Lương Mộ Đình theo tầm mắt của Tiểu Long Nhãn dừng bước, nhìn về phía Nhiễm Trúc, ánh mắt trầm xuống, khóe miệng cũng theo đó cụp xuống.
“Ma ma…”
Tiểu Long Nhãn giơ ngón tay nhỏ xíu khẽ gọi Nhiễm Trúc, giọng nói non nớt đáng thương vô cùng.
Từ khi sinh con, Nhiễm Trúc hay bị đãng trí, thấy đám thanh niên kia lại cảm thán thời gian dễ trôi, nhất thời không nghe thấy tiếng gọi mềm mại của Tiểu Long Nhãn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play