Tào Lôi Ninh đi rồi, phong ba tan đi, không khí trong phòng riêng trở nên vi diệu mà phức tạp.
Áo khoác vest của Lương Mộ Đình dính một mảng lớn rượu, anh như bảo bối cầm chiếc điện thoại bị rượu làm ố từ trên bàn lau chùi, ngồi thu mình ở một góc sofa mặt trầm ngâm không nói một lời.
Lưu Dũng Húc để giảm bớt xấu hổ vặn lớn âm lượng nhạc nền, Lang Việt ngồi bên cạnh Nhiễm Trúc liếc nhìn Lương Mộ Đình, khẽ thở dài.
“Cô xem anh ta kìa, đến cái điện thoại cùi bắp kích cỡ lỗi thời bao nhiêu năm rồi còn dùng.”
Lời này là nói với Nhiễm Trúc, cô gật đầu, trong bóng tối trông thấy anh tháo ốp điện thoại ra, cầm khăn ướt tỉ mỉ lau chùi, chuyên chú mà nghiêm túc, không ai quấy rầy được.
“Chỉ vì cái này, trước kia anh ta còn đánh cả một khách hàng, tưởng chừng sắp thành đơn hàng rồi.” Lang Việt cười khẽ không nhịn được chế giễu, “Cô nói anh ta rốt cuộc có đến mức đó không.”
Bây giờ nghĩ lại, Khương Nhiễm Trúc chỉ nhớ rõ mùa đông năm ấy lạnh lẽ thấu xương, gió lạnh như những lưỡi dao nhỏ cứa vào mặt đau rát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT