Giống như mỗi loài ấu trùng, sau khi trưởng thành đều tự động mang lên cho mình một chiếc ‘mặt nạ’. Chiếc mặt nạ này có thể che đậy sự yếu đuối của bản thân, cũng có thể, khi cần thiết, giúp họ lảng tránh những điều khó mở lời với người khác.
Lời của Lưu Dũng Húc không khác gì một quả bom rơi xuống giữa chiếc xe đang yên tĩnh, không một chút báo hiệu, trực tiếp làm nổ tung lớp ngụy trang của mọi người.
"Cái đó... Nhiễm Trúc à," Tào Lôi Ninh sờ gáy, kinh hồn bạt vía liếc nhìn Lương Mộ Đình bên cạnh, má nó dọa người quá đi mất...
Anh ta ngập ngừng mở lời, "Đây là một học trưởng của bọn anh, em không quen đâu, lúc cô đến thì anh ấy tốt nghiệp rồi."
Ý ngoài lời, anh ta không biết sự tồn tại của cô.
Nhưng anh ta biết Tô Mịch tồn tại.
Cô nói xem, có buồn cười không?
Kẻ thế thân thì không xứng có được tên họ sao!
Khương Nhiễm Trúc hào phóng cười một tiếng, trên mặt cô không lộ ra bất kỳ sơ hở nào, hướng về phía Lưu Dũng Húc, "Chào học trưởng."
Dù cho có chậm hiểu đến đâu, Lưu Dũng Húc cũng đại khái đoán ra chút mờ ám, ngượng ngùng gãi đầu, "Chào học muội, hắc hắc..."
Anh ta cười gượng hai tiếng, vươn tay qua người Lang Việt, "Chào em, anh tên Lưu Dũng Húc."
Khương Nhiễm Trúc lau vội vệt nước mưa trên tay rồi bắt tay anh ta, trước sau vẫn giữ nụ cười, "Khương Nhiễm Trúc."
Anh ta nhìn cô gái này tự nhiên hào phóng, không hiểu sao lại rơi vào hoàn cảnh làm cái công việc như vậy.
Haiz...
Đáng tiếc.
Tào Lôi Ninh vừa trò chuyện vu vơ với Khương Nhiễm Trúc, vừa quan sát trạng thái của Lương Mộ Đình bên cạnh. Chỉ cần anh ta không phá hoại chiếc xe của mình, nói nhiều chuyện vớ vẩn anh ta đều có thể tiếp lời.
Không thể không nói cô nhóc Khương Nhiễm Trúc này thật biết cách nói chuyện, câu nào cũng không nhạt nhẽo, trước sau vẫn tươi cười đáp lời.
Cuối cùng xe cũng dừng trước tòa nhà công ty của cô, tạ ơn trời đất...
Đến nơi, Khương Nhiễm Trúc nói lời cảm ơn.
Tào Lôi Ninh tiện tay đưa cho cô một chiếc ô, trêu đùa, "Cầm lấy mà dùng."
Khương Nhiễm Trúc cảm thấy từ chối món đồ này có vẻ quá khách sáo, liền nhận lấy, "Vậy cảm ơn anh."
Cô ấn mở cửa xe, rồi quay đầu lại cười một cái, "Tôi lên trước đây, hôm nay cảm ơn mọi người, tạm biệt."
Khương Nhiễm Trúc xuống xe đứng tại chỗ nhìn theo họ rời đi, cô vẫy tay chào họ qua cửa sổ xe, trên gương mặt vẫn nở nụ cười.
"Ủa? Kịch bản bình thường không phải sau khi cảm ơn còn thêm một câu 'hôm nào mời mọi người ăn cơm' sao?"
Lưu Dũng Húc im lặng suốt đường lại một lần nữa hoạt bát lên...
Nói thẳng ra, anh ta mà không nói gì thì chẳng ai nghĩ anh ta bị câm.
"..."
Lang Việt vỗ vai Lưu Dũng Húc, thở dài ai oán, "Người anh em, tự cầu đa phúc đi..."
Chiếc xe vụt đi, Khương Nhiễm Trúc xoay người, thu lại nụ cười.
Cô chưa bao giờ cảm thấy quãng đường 30 phút lại dài đến thế, dài đến nỗi, dường như có thể vẽ một dấu chấm câu không mấy trọn vẹn cho tuổi thanh xuân của mình.
Giờ đây, cô đã sớm không còn những tâm tư thời thiếu nữ, lấy đâu ra thời gian cho chuyện tình cảm, cơm no áo ấm cô còn chật vật duy trì.
Cô dùng sức xoa vài cái lên trán, nhanh chân trở về văn phòng gõ code.
Trong xe, Tào Lôi Ninh nhìn thẳng chằm chằm vào Lương Mộ Đình, ánh mắt đầy ẩn ý.
"Mặt tôi dính rượu à?"
"..."
"Có lúm đồng tiền, vừa khéo thành một đôi với Khương Nhiễm Trúc."
"..."
Tào Lôi Ninh nhìn vẻ mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của Lương Mộ Đình, hừ lạnh một tiếng.
Có giỏi thì anh để cô ấy tự đi xe buýt đi, có giỏi thì đừng ném cái ô vào lòng tôi, có giỏi thì đừng lái xe đến tận cổng công ty người ta mà đứng đó, mẹ nó nghĩ đến thôi là thấy bực rồi, nếu không phải công ty có cái cổng, anh ta nghi ngờ Lương Mộ Đình vừa nãy đã lái xe thẳng vào trong lầu rồi.
"Ê, chuyện này là sao hả?"
Lưu Dũng Húc đá Lang Việt một cái, tò mò hỏi han ngọn ngành câu chuyện, anh ta có quá nhiều thắc mắc.
"... Anh hai."
Vẻ mặt Lang Việt nghiêm trọng, "Hóa ra lâu nay anh không hiểu chuyện gì sao?"
"Vớ vẩn, lúc hắn ta có đối tượng đó thì tôi đã tốt nghiệp về thành phố B rồi, tôi biết thế nào được?"
"..."
"Bất quá tôi thấy cô bé kia cũng giữ mình, sao lại đi làm cái loại công việc đó nhỉ?"
Vừa dứt lời, "ầm" một tiếng, đầu Lưu Dũng Húc đập thẳng vào lưng ghế lái...
Lang Việt giơ tay lên, một chưởng thần tốc!
"Cậu nghĩ cái gì đấy! Người ta con gái nhà lành! Mày có bị bệnh không hả!"
"..."
Sau đó Lang Việt đại khái kể cho Lưu Dũng Húc nghe tình hình của Khương Nhiễm Trúc, anh ta mới vỡ lẽ.
Ừm... Cô bé này thật thảm, vừa thảm lại vừa... mới, còn xinh đẹp nữa.
Lương Mộ Đình đưa Tào Lôi Ninh và Lưu Dũng Húc về nhà, rồi cùng Lang Việt về khách sạn.
Trên đường về, anh bảo Lang Việt thuê một căn nhà ở thành phố B, không thể cứ ở khách sạn mãi được.
Đến khách sạn, Lương Mộ Đình không xuống xe, bảo Lang Việt lên trước, nói là anh muốn hút điếu thuốc rồi lên sau.
Nhận ra tâm trạng anh không tốt, Lang Việt không nói nhiều, mở cửa chuẩn bị xuống xe. Lúc sắp xuống, anh nghe thấy Lương Mộ Đình khẽ cười, như đang nói với chính mình, cũng như đang lẩm bẩm, "Cậu nói xem, sao cô ấy có thể biến mình thành cái bộ dạng thảm hại này..."
"..."
Lang Việt xoay người vỗ vỗ vai anh, "Hút ít thôi."
Lương Mộ Đình vốn dĩ là người trầm lặng ít nói, mấy năm nay càng sâu hơn, anh đều để ý thấy.
...
Sáng sớm hôm sau, Lưu Dũng Húc đi làm liền thấy Lương Mộ Đình dựa vào chiếc xe bên cạnh anh hút thuốc, thu hút không ít ánh mắt tò mò của các cô gái qua lại.
Cằm người nọ lún phún râu xanh, áo khoác đen và quần jean đen, nửa dựa vào thân xe, mắt nhìn thẳng chằm chằm vào anh.
Thật tình mà nói, Lưu Dũng Húc nhìn anh mà trong lòng có chút run sợ, trông thế nào cũng giống như đại ca trường học đến tìm anh đánh nhau vậy...
"Lương Mộ Đình, cậu không đến mức sáng sớm thế này đã đến đây chặn đường tôi đấy chứ?" Anh đến gần thấy rõ vẻ mệt mỏi khó giấu trên mặt anh, quan sát một lát, "Lương Mộ Đình, cậu không lẽ đã đợi ở đây cả đêm đấy chứ?"
Lương Mộ Đình đứng thẳng dậy, ném điếu thuốc, giơ tay lên vuốt tóc, "Đi thôi, ký hợp đồng."
?
Lưu Dũng Húc vẽ một dấu chấm hỏi giữa hai hàng lông mày, "Không phải hai ta đã nói không hợp tác rồi sao?"
Ánh mắt Lương Mộ Đình cực kỳ bình thản, cố gắng gượng gạo kéo khóe miệng nở một nụ cười giả tạo mang tính quốc tế.
"Nói hợp tác."
Trong văn phòng, Lương Mộ Đình dùng máy in của Lưu Dũng Húc in hợp đồng đã đóng dấu ra đưa cho anh ta.
Lưu Dũng Húc nhận lấy, miệng không nhịn được lẩm bẩm, "Đây là lần đầu tiên tôi thấy in hợp đồng rồi mang đến tận công ty bên A đóng dấu."
Sau đó, anh ta chẳng còn tâm trí nào trêu chọc nữa.
"Lương Mộ Đình! Tôi nói cho cậu là không có khả năng!"
Lương Mộ Đình đứng nhìn anh ta chăm chú, tạo cho người ta một cảm giác áp bức từ trên cao nhìn xuống.
"Bảy phần, ký ngay bây giờ, bằng không tôi sẽ nói cho ba anh biết chuyện cái bụng của cô minh tinh nhỏ kia là do anh làm lớn đấy."
Lời này lạnh lẽo, nghe mà rợn người.
"Má ơi... Lương Mộ Đình cậu lớn đầu rồi còn chơi cái trò cáo mượn oai hùm này!" Lưu Dũng Húc hận đến nghiến răng, vung nửa cánh tay định đánh Lương Mộ Đình thì bị đối phương cản lại.
"Nhanh lên."
"Không phải... Không thể chơi trò người lớn một chút à, cậu chỉ biết mấy cái hành vi của học sinh tiểu học này thôi hả?"
Lưu Dũng Húc ấm ức nói...
Sau đó...
Ký tên, đóng dấu.
Cuối cùng Lương Mộ Đình có được một bản hợp đồng khiến anh hài lòng.
"Lương Mộ Đình, cậu quả thực là thổ phỉ."
Anh ta cười, "Không sai."
"..." Lưu Dũng Húc tức đến hộc máu nhưng không làm gì được, chỉ có thể công kích bằng lời nói, "Bất quá cũng đúng, Lương Mộ Đình, nếu không phải cậu thay một bộ quần áo khác, tôi thật tưởng cậu vì bảy phần lợi nhuận này mà đến đây canh cửa cho tôi đấy."
Lương Mộ Đình kéo khóa áo khoác xuống một chút, gật đầu, "Ừ, bộ quần áo này quả thật là vì dọa cậu mà thay đấy."
"..."
"Cậu có thể cút."
"Hợp tác với tôi cậu không thiệt đâu, tuy lợi nhuận hơi thấp, nhưng những lợi ích tôi mang lại cho cậu là vô cùng lớn."
"Ồ, vậy nên cậu có thể cút."
Lương Mộ Đình chống hai tay lên bàn làm việc của anh ta, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt anh ta, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Sau này đừng có nói chuyện lung tung."
Lưu Dũng Húc bị vẻ mặt của anh ta dọa cho giật mình, hít một ngụm khí lạnh, nhưng không thể tỏ ra yếu thế!
Anh ta quay đầu đi tránh ánh mắt nóng rực của anh, "Cậu nói thẳng với tôi là sau này đừng có ăn nói bậy bạ trước mặt cái gì Trúc kia là được chứ gì."
Lương Mộ Đình nhìn chằm chằm anh ta một hồi, đứng thẳng người, trịnh trọng lạ thường nói, "Khương Nhiễm Trúc."
"..."