Khương Nhiễm Trúc đứng co ro dưới mái hiên trạm xe buýt, ướt sũng đến run rẩy. Đôi mày cô cau chặt, chân nhón lên, mắt hướng về phía ngã tư xa xăm. May mắn thay, ánh đèn xe buýt 207 lấp lánh đã hiện ra, chầm chậm tiến đến.

Cô khẽ thở phào một tiếng, còn đỡ...

Biết trước mưa lớn thế này, có cho gấp đôi số tiền cô cũng chẳng thèm nhận cái việc vớ vẩn này!

Vừa định bước ra khỏi mái hiên, một luồng sáng chói lóa bất ngờ rọi thẳng vào mặt, khiến Khương Nhiễm Trúc giật mình không mở nổi mắt, theo bản năng đưa tay lên che chắn.

Xe nào vậy không biết, sao lại bất lịch sự thế chứ...

"Mẹ kiếp..."

Ánh đèn pha mạnh mẽ ấy soi rõ những hạt mưa trút xuống với mật độ dày đặc khó tả, và cả... khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó đã lâu của Khương Nhiễm Trúc.

Cô nheo mắt nhìn về phía nguồn sáng, cau mày tỏ vẻ khó chịu nhìn xung quanh. Cánh tay cô che ngang trán, những giọt mưa vẫn còn đọng lại trên hàng mi, vừa có vẻ chật vật lại mang theo một nét đẹp mệt mỏi.

Tào Lôi Ninh nuốt khan, liếm đôi môi khô khốc không rõ nguyên do. "Thật đúng là... cô ấy."

Lang Việt gãi đầu, "Mưa to thật..."

Khương Nhiễm Trúc bị ánh đèn chói lóa trước mắt làm cho choáng váng, tái nhợt mặt mày, lùi lại mấy bước về phía bóng tối. Đúng lúc đó, chiếc xe kia dừng lại bên cạnh cô, cửa sau ghế lái mở ra.

Lang Việt: ???

Mẹ nó, mở cửa rồi! Anh làm ơn nói gì đi chứ!

Trong khoảnh khắc ấy, Khương Nhiễm Trúc đã nghĩ đến việc bỏ chạy. Không lẽ... toàn thân cô cộng lại chưa đến hai trăm đồng mà cũng có người muốn cướp sao?

Khi cô vừa chuẩn bị lùi thêm, Lang Việt lên tiếng.

"Kia... Khương Nhiễm Trúc? Cô lên xe đi."

Mắt Khương Nhiễm Trúc vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, lại bị nước mưa táp vào mặt. Cô khựng lại vài giây, nghe thấy có người gọi tên mình, thận trọng nhìn xuống.

"À..." Cô vội xua tay, "Không cần đâu, xe buýt sắp tới rồi, ở đằng kia kìa, cảm ơn anh nhé."

Vừa lúc cô giơ tay chỉ, chiếc xe buýt 207 lạnh lùng lướt qua trạm.

"..."

"Mau lên xe đi! Mưa lớn quá!"

Nói rồi, Lang Việt vươn tay kéo cô lên xe.

"Cảm ơn..." Lời còn chưa dứt, Khương Nhiễm Trúc đã hắt hơi liền hai cái, hụt hẫng hít mũi, "Cảm ơn anh..."

Cô ngượng ngùng cười, cả người ướt nhẹp ngồi xuống ghế da của người ta, có chút không yên.

"Không sao đâu, cô cứ yên tâm ngồi."

Cô nhớ ra người này, tên là Lang Việt, bạn cùng phòng của Lương Mộ Đình, một người khá hoạt bát.

"Cảm ơn..."

Tào Lôi Ninh xoay người lại đưa khăn giấy cho Khương Nhiễm Trúc. Cô nhận lấy, thoáng ngẩn người rồi nói, "Anh cũng ở đây à."

Sau đó cô mỉm cười với Tào Lôi Ninh, có chút ngại ngùng.

"Khó được cô vẫn còn nhớ tôi đấy." Tào Lôi Ninh nhịn cười, hóa ra cô gái này căn bản không nhìn lên phía trước.

Cũng chẳng trách Khương Nhiễm Trúc, lúc bị chói đèn cô còn tưởng có mấy chú lùn đang nhảy múa trước mắt...

"Trời mưa to thế này sao cô lại ở đây?"

Khương Nhiễm Trúc dùng khăn giấy lau sơ mặt, kèm theo vài tiếng ho khẽ, giọng cô hơi khàn, "Làm thêm."

"..."

Vừa dứt lời, trong xe bỗng nhiên im lặng đến lạ thường.

Dường như có thể nghe thấy tiếng tài xế xoay vô lăng.

Khương Nhiễm Trúc lúc này mới phản ứng lại, có lẽ bọn họ đã nhìn thấy cô ở quán rượu kia, rồi cô nói thêm một câu.

"Sửa máy tính."

"À... Cũng lợi hại thật." Tào Lôi Ninh cảm thấy mình cần phải lau mồ hôi, vừa rồi anh ta trơ mắt nhìn Lương Mộ Đình suýt nữa tháo cả vô lăng ra...

Lang Việt khẽ hắng giọng phá vỡ sự lúng túng, "Đúng rồi, cô đi đâu?"

Không thể không nói, ngay trước đó không lâu, anh ta thật sự đã mường tượng ra cảnh Khương Nhiễm Trúc nằm dài trong lòng một người đàn ông nào đó trong phòng riêng, giống như cô gái bị Lương Mộ Đình đẩy ra...

Thật là tạo nghiệt!

"Công ty Internet Thượng Nặc, nếu các anh không tiện đường thì thả tôi ở trạm xe buýt giao lộ phía trước cũng được."

Cô hào phóng trả lời, nhưng giọng nói lại mềm mại, mang theo âm mũi, chắc là bị lạnh, sắp cảm cúm.

Tào Lôi Ninh nghe cô nói bật cười, làm gì có lý nào lên xe anh ta rồi lại bị bỏ giữa đường? Coi bọn họ giống đám hỗn tạp như Lương Mộ Đình sao?

Anh ta vừa lên tiếng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh, anh mím môi cười gượng với Lương Mộ Đình, rồi quay đầu lại, "Trễ thế này rồi còn đi công ty?"

"Ừ, có một chương trình ngày mai phải chạy rồi."

Lang Việt: "Bây giờ cô làm công việc gì?"

"Lập trình viên, thỉnh thoảng kiêm thêm sửa máy tính cho người ta."

"Tôi nhớ hình như trước đây cô học luật thì phải? Sao lại..."

Khương Nhiễm Trúc mím môi dưới, nhàn nhạt cười một tiếng, đôi mắt cong cong nhìn Lang Việt, "Hoc luật... Mới tốt nghiệp lương thấp quá."

Dừng lại một chút, cô nói tiếp, "Vậy nên tiện thể học thêm văn bằng hai về sửa máy tính, rồi làm cái này luôn."

Không ai ngờ đó lại là câu trả lời...

Hồi còn yêu Lương Mộ Đình, Khương Nhiễm Trúc đâu phải là người thiếu tiền. Cô thuộc kiểu tiểu thư khuê các nhìn cái là biết, không để ý đến tiền bạc, thuần khiết lại hiểu biết lễ nghĩa.

Lúc đó cô học thêm văn bằng hai về sửa máy tính đơn thuần là vì muốn có chút chủ đề chung khi yêu đương với Lương Mộ Đình.

Tào Lôi Ninh tiếp lời, "Vậy cô cũng giỏi thật, vừa gõ code vừa sửa được máy tính."

Khương Nhiễm Trúc ngượng ngùng cười một tiếng, má trái lộ ra lúm đồng tiền duyên dáng, "Học của một đồng nghiệp trong công ty."

Nhiệt độ điều hòa trong xe bật cao quá mức, cả người cô ẩm ướt cảm thấy khó chịu ở đâu cũng không xong, giọng mũi càng lúc càng nặng...

Lang Việt ngồi bên cạnh cô cũng cảm nhận được cô đang run lên, không đành lòng hỏi, "Cô không khỏe hả? Cả người ướt thế này về công ty chắc chắn sẽ cảm mất."

Khương Nhiễm Trúc mũi có chút cay cay...

"Không sao đâu, văn phòng tôi có thuốc cảm, uống một viên là ổn thôi."

Cô gái này nói chuyện, sao càng nghe càng thấy chua xót...

Tào Lôi Ninh đề nghị, "Hay là chúng ta đưa cô về nhà thay quần áo trước đi? Rồi hãy đến công ty?"

Khương Nhiễm Trúc vội xua tay, "Không cần không cần, đã phiền các anh lắm rồi, văn phòng tôi có quần áo dự phòng."

"Đồ đạc ở văn phòng cô đúng là đầy đủ thật."

"..."

"..."

Khương Nhiễm Trúc ngẩn người...

Im lặng vài giây.

"À..." Cô khàn khàn lên tiếng, "Anh cũng ở đây à..."

Giống như...

Giống cái gì?

Không nói rõ được.

Giống như từ trước đến nay một người khách qua đường không quan trọng, Lương Mộ Đình đối với Khương Nhiễm Trúc mà nói, cũng không khác gì Lang Việt hay Tào Lôi Ninh.

Lương Mộ Đình không hề đáp lời, mà Lang Việt thì xoa xoa tay lúng túng, "À, bọn tôi đến đây bàn công việc."

"Ừ, vậy thì tốt."

Khương Nhiễm Trúc gật đầu đồng ý với Lang Việt, cô thật sự cảm thấy tốt, bao nhiêu năm bạn học cũ vẫn ở bên nhau, thật khiến người ta ngưỡng mộ.

Lang Việt không dấu vết liếc nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt cô trong veo mang theo ý cười, cũng không hề thay đổi vì sự có mặt của Lương Mộ Đình.

Anh ta đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, sau đó không hiểu sao, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh Lương Mộ Đình đứng hút thuốc bên tường, một cảm giác bất lực trào dâng trong lòng.

Trong xe lại rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.

Cho đến khi...

Lưu Dũng Húc say khướt tỉnh lại phá vỡ sự yên bình này.

"Lang Việt cậu xích qua bên kia chút đi, có phải muốn ép chết ông đây không!"

Khương Nhiễm Trúc nghe thấy tiếng liền mở mắt nhìn qua, vừa xác định là người không quen biết, vừa nhích người sát vào bên cửa, dựa vào cửa sổ, lạnh thật...

Lang Việt thấy vậy, "Ê..." Anh ta nhất thời không biết xưng hô với Khương Nhiễm Trúc thế nào, "Cô đừng dựa cửa sổ như vậy, bên cửa lạnh lắm, cô xích qua đây chút đi, bên kia anh ta chỗ rộng mà."

"Không sao đâu, tôi không bị ép."

Nghe thấy giọng nói, Lưu Dũng Húc ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn, "Ủa? Cô không phải là cái cô bé trộm đồ vừa nãy..."

"Hả?" Khương Nhiễm Trúc nhất thời không hiểu người này nói gì, mắt to chớp chớp nhìn anh ta.

Anh ta có vẻ bực bội vỗ đầu mình, "Hải! Cái đầu óc tôi này, cô là bạn học cấp ba nữ thần của Lương Mộ Đình đúng không? Cô lớn lên xinh xắn thật đấy."

"..."

"..."

"..."

Lang Việt giơ chân dài lên, cho Lưu Dũng Húc một cú đạp.

Khương Nhiễm Trúc mím môi cười nhạt, "Tôi không phải, anh nhận nhầm người rồi."

Tôi là bạn gái cũ của anh ta, là người thế thân cho nữ thần thời trung học của anh ta.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play