Chương 6: Ý thức nguyên chủ

[Bi thương của thân phụ Mạnh Hoàn…]

Ngày hôm sau, Mạnh Hoàn đành phải ra gặp người thân. Nói là “song thân cùng đến”, nhưng cuối cùng chỉ có mẫu thân y tới, phụ thân không thấy bóng dáng.

Mẫu thân y thở dài, sắc mặt u sầu:

“Muội muội con lại ngã bệnh, phụ thân con thức trọn một đêm trông nom, ta thấy ông ấy mệt quá, bèn bảo ông ấy ở nhà nghỉ.”

Mạnh Hoàn ngồi đó, không dám thốt lời nào, chỉ sợ lỡ miệng nói sai. May là mẫu thân Mạnh Hoàn cũng chẳng chú tâm tới anh mấy, từ khi vào phủ đến giờ, ánh mắt vẫn luôn đăm đăm hướng về nhà.

“Đây là đồ tiểu phụ thân con bảo mang đến. Nói là một ít đồ dùng con quen xài, còn cái vòng này hình như là đồ hồi môn của người ấy, nghe nói con bình an nên nhờ ta đưa cho.”

Vừa nói, bà vừa chỉ tay vào chiếc bọc bên cạnh, lại lấy từ trong tay áo ra một chiếc vòng bạc.

Nàng cầm vòng trong tay, thấy Mạnh Hoàn có phần ngây người, bèn nhẹ giọng thúc giục:

“Đưa tay ra nào.”

Mạnh Hoàn vẫn chưa phân biệt được rõ ràng mối quan hệ giữa “phụ thân” và “tiểu phụ thân”. Ở trong Ôn phủ nửa tháng, Mạnh Hoàn chưa từng ra ngoài, những chuyện gia nhân bàn tán cũng đều giấu anh mà nói. Ngoài việc biết mình đang ở thế giới nữ tôn, anh thật sự chẳng rõ ràng gì thêm.

Phụ thân và “cha” chẳng phải cùng là một người sao?

Mạnh mẫu thấy Mạnh Hoàn không đưa tay, liền tự tay nhét vòng vào lòng bàn tay anh, nhân tiện cũng nhìn sơ qua lòng bàn tay anh. Quả nhiên, đúng như bà đoán — da dẻ nhẵn nhụi trắng trẻo như ngọc.

Vị trí điểm sa giữ thân tiết hạnh của nam nhân đều được đánh dấu trên đường nhân duyên lòng bàn tay. Muốn biết y còn thanh bạch hay không, chỉ cần liếc qua là rõ.

Trên mặt bà dường như hiện lên nét vui mừng không thể giấu, nhẹ nhàng thở dài một hơi:

“Ban đầu khi thị vệ của Ôn đại nhân tìm đến, ta còn tưởng các nàng nhận nhầm người. Nào ngờ, nhi tử của ta thật có bản lĩnh, có thể lọt vào mắt xanh của Ôn đại nhân.”

Một câu “Ôn đại nhân”, bà gọi vô cùng kính cẩn, không giấu nổi vẻ mừng rỡ. Mạnh Hoàn ban nãy còn rối ren vì chuyện “phụ thân” với “tiểu phụ”, lúc này cuối cùng cũng hiểu ra — Mạnh mẫu rất vừa lòng việc anh cùng Ôn Chiêu Vân có quan hệ.

Chỉ cần nghĩ đơn giản thôi — nếu ở cổ đại, một khuê nữ chưa xuất giá mà mất tích nửa tháng, đến khi tìm thấy lại ở trong phủ một người có quyền có thế, không cần đoán cũng biết bên trong có điều gì. Mà vị mẫu thân này chẳng những không lo con gái chịu ấm ức, ngược lại còn mừng như trúng quẻ — chẳng qua là mong muốn trèo cao mà thôi.

Mạnh Hoàn thầm nghĩ: Nếu bà biết vị “Ôn đại nhân” mà mình một câu lại một câu kính cẩn ấy… đã từng  gọi bà ta là “nhạc mẫu”, không biết có đắc ý đến mức bay lên trời không.

Không biết rằng nhi tử đã đổi tâm hồn, còn âm thầm giễu cợt, Mạnh mẫu vẫn giả vờ trách móc:

“Con cũng thật là, đã vào phủ người ta rồi, sao không sai ai báo tin về nhà? Có biết mẫu thân lo lắng đến thế nào không?”

Mạnh Hoàn chẳng còn muốn tiếp lời. Anh vốn chẳng diễn được trò thân tình với người xa lạ, nếu thật lòng quan tâm đến nguyên chủ, anh còn có thể nghe. Nhưng lời của Mạnh mẫu… toàn là giả dối. Nghĩ lại, chắc ngày thường cũng chẳng đối xử tốt gì với nguyên chủ, thế thì không cần tiếp tục tỏ ra khách sáo.

“Thấy rồi, gặp rồi. Hôm nay tới đây thôi.” — Mạnh Hoàn đứng dậy, đến một tiếng “mẫu thân” cũng không buồn gọi.

“Hoàn nhi…” — Mạnh mẫu thấy Mạnh Hoàn muốn đi, vội vàng cất tiếng gọi, nhưng bước chân anh  không dừng lại.

Bà ta cố lục lọi trí nhớ, hình như nhi tử không được sủng ái này từng có một cái nhũ danh, là do vị tiểu phụ thân đặt, nghe nói Mạnh Hoàn rất thích, gọi là… là gì ấy nhỉ?

“Linh… Linh Ất!”

Mạnh Hoàn đối với cái tên này cực kỳ xa lạ, vậy mà vừa nghe xong vẫn bất giác quay đầu lại. Cảm giác ấy, giống như phản xạ có điều kiện khắc sâu trong thân thể này.

Đây là lần đầu Mạnh Hoàn gặp phải tình huống thế này, vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, định mở miệng hỏi “Linh Ất là ai”, thì Ôn Chiêu Vân đã từ ngoài bước vào.

Ngay khoảnh khắc nàng đặt chân vào phòng, khí trường trong gian phòng lập tức thay đổi. Dù không ai nói gì, Mạnh Hoàn cũng cảm nhận rõ Mạnh mẫu trở nên vô cùng căng thẳng.

“Linh Ất — là nhũ danh của Hoàn Hoàn sao?”

“A, đúng, đúng vậy.” — Mạnh mẫu lắp bắp — “Là tiểu phụ thân của nó đặt, tên gọi không hợp khuôn phép, nếu Ôn đại nhân thấy không thuận tai, xin cứ bỏ ngoài tai cho rồi.”

Bà nói như máy, khẩn trương đến độ đứng ngồi chẳng yên.

Ôn Chiêu Vân đã sớm quen với những tình huống thế này, sắc mặt không hề đổi, chỉ thong thả ngồi vào ghế chủ, rồi ra hiệu cho Bội Lan đỡ Mạnh mẫu ngồi xuống.

Nàng nâng tách trà, khẽ nhấp một ngụm, bình thản nói:

“Ta lại thấy cái tên Linh Ất rất hay. Sinh phụ của Hoàn Hoàn hẳn là người có học vấn cao lắm?”

Phụ thân, tiểu phụ thân, sinh phụ…

Mạnh Hoàn đứng yên một chỗ, cảm thấy đầu óc như đang giải phương trình ba ẩn.

Mạnh mẫu càng thêm cứng người, miễn cưỡng cười nói:

“À, à đúng thế… Phụ thân của Linh Ất đúng là thích đọc sách.”

Bà nhớ có một năm, triều đình cải cách, nam tử cũng có thể dự thi khoa cử. Về sau chưa đầy vài năm thì luật lại bị bãi bỏ, các nam tử từng lập chí không lấy chồng còn từng biểu tình mấy lần.

Cuối cùng nha môn hạ lệnh: nam tử gây chuyện, nếu không chịu lấy chồng trong vòng ba tháng thì phải cùng cha mẹ vào ngục giam.

Khi ấy bà thấy phụ thân của Mạnh Hoàn dung mạo đoan chính, cũng không chê hắn đọc sách hay ra ngoài, bèn lấy về làm tiểu phụ quân, coi như cứu một mạng.

Lúc đầu còn mới mẻ, nhưng sau đó, người nam tử ấy dù là tiểu phụ quân cũng hay mỉa mai Mạnh mẫu, chẳng biết làm nũng hay lấy lòng, sau khi sinh Mạnh Hoàn không lâu thì bị bà ta lạnh nhạt luôn.

Nói về học thức, bà chỉ là một thương nhân buôn bán nhỏ, ngay cả chính phu quân cũng là dân thường, so ra thì đúng là phụ thân của Mạnh Hoàn xem như có chút tài học.

Ôn Chiêu Vân không truy vấn thêm, chỉ cười nhạt, rồi nâng chén trà nói:

“Mời phu nhân dùng trà.”

Mạnh mẫu lập tức nghe lời nâng chén uống một ngụm. Đúng là đang khát, uống xong mới mở lời, nói rõ mục đích chuyến đi:

“Ôn… Ôn đại nhân… muội muội của Linh Ất vốn mang chứng hư nhược bẩm sinh, phải nhờ thuốc duy trì. Gần đây bệnh tình đột nhiên chuyển nặng… mà ta thân là thương nhân nhỏ bé, lại chẳng tìm được vị thuốc quý ngự y kê đơn…”

“Xin đại nhân… xin vì tình cảm với Linh Ất, ra tay cứu lấy muội muội của nó!”

Nói là tới thăm con, nhưng thực ra là nhân danh con để cầu xin thê chủ của nó giúp đỡ — đúng là không biết xấu hổ, cũng chẳng sợ phá vỡ tình cảm phu thê người ta.

Ôn Chiêu Vân mỉm cười, ánh mắt lại hướng về phía Mạnh Hoàn, trong lòng nghĩ — so với nhà mẹ đẻ của chàng, ở bên nàng có lẽ còn có chút nhân tình.

“Nha đầu đó… cũng là con gái của phụ thân Mạnh Hoàn?”

Nếu là muội muội ruột, nàng tất nhiên sẽ giúp. Còn nếu không cùng thân phụ… thì tùy tình huống mà quyết định.

Mạnh mẫu hơi khựng lại, nụ cười có chút cứng ngắc:

“Dù không cùng một thân phụ, nhưng Linh Ất ngày trước vẫn rất thương yêu muội muội ấy…”

Ôn Chiêu Vân nhìn sang, Mạnh Hoàn lập tức hiểu — nàng đang hỏi ý anh. Nếu anh mở miệng, nàng ắt sẽ không từ chối.

Nhưng Mạnh Hoàn không muốn. Chủ quan không muốn, thân thể cũng không muốn. Anh có thể cảm nhận rõ ràng một nỗi đau đớn xa lạ đang xoáy lên trong lồng ngực — đó là cảm xúc không thuộc về anh.

Mạnh Hoàn bước lên hai bước, chậm rãi nói:

“Bệnh của nữ nhi bà chẳng phải ngày một ngày hai. Nếu như ta không bước chân vào Ôn phủ… bà sẽ định cầu ai?”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play