Chương 5: Gương mặt giống nhau

[Có lẽ bọn họ thực sự rất giống nhau — nhưng chỉ giống ở dung mạo mà thôi…]

“Ngươi mau đi đi, tiểu lang quân hôm qua đã không thu nhận ngươi, hôm nay có quỳ ở đây cũng vô ích.”

“Văn Trạm ca, huynh cũng biết… ta đâu còn đường lui. Nếu tiểu lang không chịu giữ ta lại, thì kết cục của ta sẽ ra sao chứ…”

Kết cục ư? Cùng lắm cũng chỉ là tiếp tục làm một tiểu tư như bao người khác thôi. Có điều, Văn Hỉ vốn đẹp đẽ, lại không cam tâm, vẫn ôm hy vọng một ngày “làm phượng hoàng từ tro bụi bay lên trời”.

Văn Trạm hất tay Văn Hỉ đang kéo tay áo mình ra. Văn Trạm sáng nay vốn chỉ dậy sớm giải sầu, không ngờ lại vô tình bắt gặp cảnh này. Nếu không tận mắt thấy, e rằng còn không biết Văn Hỉ lại biết "diễn" đến thế.

Văn Trạm thật chẳng muốn dính dáng gì tới Văn Hỉ. Văn Trạm thấy tiểu lang quân trong phòng kia không phải hạng dễ đối phó, bèn lạnh giọng cảnh cáo:

“Ta đi đây, ngươi đừng có nói là từng gặp ta!”

Phía sau, trong phòng, Mạnh Hoàn đứng sau cánh cửa nửa khép nửa mở, nghe một hồi thì đầu óc mù mờ, chẳng hiểu mô tê gì.

Đây là… kịch bản gì vậy trời?

Mạnh Hoàn đẩy cửa bước ra ngoài. Mấy chuyện lặt vặt khác anh không để tâm, nhưng có người quỳ ngay trước cửa phòng thì dù thế nào anh cũng không thể làm ngơ.

Lúc này ngoài sân chỉ còn mỗi Văn Hỉ, vừa nghe thấy tiếng cửa mở, Văn Hỉ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn về phía Mạnh Hoàn, vừa vặn chạm mặt.

Phản ứng nhanh như chớp, Văn Hỉ “cộp cộp” dập đầu hai cái liền, giọng bi thiết:

“Xin tiểu lang quân thu nhận nô tài!”

Đêm qua, các tiểu tư cùng ở trong viện với Văn Hỉ đều bảo — Mạnh Hoàn e là người tâm địa sắt đá, khuyên hắn sớm từ bỏ mộng tưởng mà chuyên tâm làm việc thì hơn.

Nhưng Văn Hỉ không nghĩ vậy. Hắn tin rằng Mạnh Hoàn chỉ là ngoài lạnh trong nóng, là kiểu người nhìn thì khó gần nhưng thật ra lại dễ mềm lòng. Mà với người như vậy… thì càng phải kiên trì!

“Xin tiểu lang quân thu nhận nô tài!”

Mạnh Hoàn lần này chẳng buồn đỡ Văn Hỉ dậy, chỉ khoanh tay sau lưng, nghiêm mặt:

“Ngươi đi đi. Ta thực sự không cần người theo hầu bên mình. Mau đứng lên đi, lát nữa đồng liêu của ngươi tỉnh dậy, thấy ngươi còn quỳ ở đây, chẳng phải càng mất mặt sao?”

Văn Hỉ chớp mắt, nước mắt lưng tròng tuôn ra như suối, chẳng buồn nói thêm lời nào, chỉ tiếp tục dập đầu:

“Xin tiểu lang quân thu nhận nô tài!”

Ngón tay Mạnh Hoàn khẽ run lên. Anh cảm thấy bản thân như thể đang cố tình làm khó người khác vậy. Nhưng nói cho cùng, anh thực sự không cần người theo hầu. Chẳng lẽ chỉ vì người ta đến cầu xin mà anh phải thay đổi ý định?

“Ngươi muốn quỳ thì cứ quỳ, ta về ngủ tiếp đây.”

Lời khuyên không ăn thua, Mạnh Hoàn dứt khoát sải bước trở lại phòng, còn cố tình đóng cửa thật mạnh, miệng bảo là đi nghỉ, nhưng thực ra là kéo ghế ngồi chờ trong phòng xem đối phương có bỏ cuộc không.

Người ta còn quỳ ngoài cửa mà Mạnh Hoàn ngủ nổi mới lạ.

Mà Văn Hỉ đúng là người gan lì, không khóc không kêu, cứ thế quỳ suốt dưới ánh nắng chói chang, chẳng hề nhúc nhích.

Lát sau, có vài gia nhân lục tục đi ngang sân, người bưng chậu, kẻ bưng khăn, ai nấy thấy cảnh tượng ấy đều thoáng ngẩn người, rồi giả vờ như không thấy mà bước qua.

Mạnh Hoàn vội đặt ghế lại chỗ cũ, rồi nằm vật lên giường, làm như chưa từng theo dõi gì cả.

Có người tới gọi, Mạnh Hoàn liền giả bộ ngái ngủ, theo chỉ dẫn súc miệng, rửa mặt, rồi lại được đưa đến trước bàn trang điểm để chải tóc.

Bàn đặt ngay bên cửa sổ, mà cửa sổ thì ai đó vừa khẽ mở hé để thoáng khí, nên chỉ cần nghiêng mắt là Mạnh Hoàn có thể nhìn thấy Văn Hỉ đang quỳ ngoài sân.

Thật sự là khiến người ta bực bội mà.

Sắc mặt Mạnh Hoàn trở nên khó coi, đám gia nhân trong phòng đều nín thở, ngay cả lúc quét dọn cũng phải hạ thấp âm thanh, sợ khiến tiểu lang quân nổi giận.

Chải đến nửa đầu, người chải tóc mang đến một hộp trâm cài, buộc phải mở lời:

“Tiểu lang quân, xin người chọn lấy một cây…”

Mạnh Hoàn mặt lạnh nhìn qua một lượt, chẳng buồn chọn, giơ tay đóng nắp hộp lại. Tiếng "cạch" bất ngờ vang lên khiến cả đám gia nhân hoảng hốt quỳ sụp xuống, không ai dám thở mạnh.

“Đứng dậy hết đi! Mau đi gọi Văn Hỉ vào đây.”

Tức thì có người bật dậy chạy ra ngoài, dẫn người đang quỳ ngoài cửa vào.

Văn Hỉ vừa bước chân vào liền muốn quỳ tiếp, miệng đã bật ra:

“Xin tiểu lang quân thu—”

Mạnh Hoàn đưa tay xoa trán, vẻ mặt nhức đầu, bất đắc dĩ nói:

“Đừng quỳ nữa, lại đây chải tóc cho ta.”

Mạnh Hoàn vốn là người hiện đại, chí ít tự thấy mình còn có chút lương tâm. Nhìn người ta quỳ đến cả buổi cũng không thể vờ như không thấy.

Có lẽ Văn Hỉ quỳ đến tối cũng sẽ bỏ cuộc, hoặc lát nữa Ôn Chiêu Vân tới sẽ cho Bội Lan dẫn hắn đi. Dù kết quả vẫn giống nhau, nhưng nếu Mạnh Hoàn cứ làm ngơ như vậy… trong lòng anh thật không thoải mái nổi.

 

---

Ôn Chiêu Vân đến sớm hơn dự liệu, ít nhất là sớm hơn tưởng tượng của Mạnh Hoàn — mới đến giữa trưa nàng đã xuất hiện, còn dặn người bày sẵn cơm trắng và vài món có thịt cá.

Vừa vào phòng đã thấy Văn Hỉ đứng cạnh, rồi lại nhìn sang Mạnh Hoàn đang cố tỏ vẻ thản nhiên, nàng liền đoán ra được vài phần.

Huống hồ Bội Lan cũng nhanh chóng đến gần, nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng kể rõ mọi chuyện.

Nàng dùng đũa gắp một món mình thích, nhẹ nhàng đặt vào bát Mạnh Hoàn. Nửa tháng qua, nhìn chàng náo loạn, nhìn chàng trốn chạy, nàng từng nghĩ việc đưa chàng về phủ là sai lầm.

Có lẽ là do dung mạo giống người ấy, nhưng… chỉ là gương mặt giống nhau mà thôi.

Thế nhưng mấy ngày gần đây tiếp xúc, nàng lại nhận ra rất nhiều điểm khác biệt. Dần dần, nàng càng tin rằng quyết định ban đầu là đúng đắn.

Ngay cả tấm lòng mềm yếu… cũng giống hệt.

Ôn Chiêu Vân chậm rãi nhai, ánh mắt dịu dàng dừng trên người chàng. Trừ lúc gắp thức ăn, tầm mắt nàng chưa từng rời khỏi chàng.

Mạnh Hoàn bị nàng nhìn đến phát hoảng. Cả phòng người đứng đầy, chỉ có hai người bọn họ ngồi ăn, mà ánh mắt nàng thì cứ như nhìn vật báu trong tay — khiến anh thực sự chịu không nổi.

Cuối cùng Mạnh Hoàn đành lên tiếng phá tan bầu không khí quỷ dị:

“Ta thấy nhà các ngươi cũng to lớn, cơm sáng phải có sáu loại dưa muối, mà chẳng cái nào trùng lặp… Ngươi làm gì vậy? Nhà làm quan à?”

Hôm bị đưa về phủ Mạnh Hoàn ngủ trong kiệu, lúc tới còn chẳng thấy biển hiệu hay cửa lớn gì, dù có thấy thì anh cũng chưa chắc nhận ra.

Ôn Chiêu Vân đặt đũa xuống, nhận lấy khăn từ tay gia nhân, nhẹ nhàng lau miệng. Đã quen với cách nói chuyện tự nhiên của chàng, nàng cũng chẳng lấy làm bất kính:

“Tiếp nối tổ nghiệp, phụng mệnh bệ hạ làm việc.”

“Ồ, là quan à? Cụ thể là quan gì?”

Nàng khẽ cười, đáp với thái độ khiêm cung:

“Không dám sánh với các bá mẫu trong tộc từng mở mang cương thổ, chỉ làm chức Tả Phó Ngự sử tại Giám sát viện.”

Mạnh Hoàn vốn là một con cá mặn, thi sáu mươi điểm đã thấy mãn nguyện, chớ nói gì đến việc am hiểu các chức quan triều đình như các nhân vật xuyên không chính hiệu.

Nghe xong chức danh kia, Mạnh Hoàn mờ mịt hoàn toàn. Nhưng thấy nàng nói nhẹ nhàng như không, anh đoán chắc cũng chẳng phải chức lớn gì, bèn tiếp tục ăn cơm, không nói thêm gì nữa.

Bội Lan định lên tiếng giải thích địa vị gia chủ — làm quan tam phẩm, được diện thánh trực tiếp, tuổi còn trẻ đã vào Giám sát viện, quyền thế không nhỏ — nhưng lại bị Ôn Chiêu Vân giơ tay ngăn lại.

Nàng thay khăn lau tay, vừa thong thả nói:

“Nửa tháng trước ta đường đột mang ngươi về phủ, nghĩ lại thì phụ mẫu ngươi hẳn đã lo sốt vó. Khi trước hỏi, ngươi không nói, ta liền âm thầm cho người điều tra.”

“Nay đã có tin, phụ mẫu ngươi nói rất nhớ ngươi. Ta đã mời họ tới phủ, giờ Tỵ ngày mai sẽ đến dùng trà.”

Rõ ràng là đang thông báo: Ngươi nhất định phải có mặt.

Đũa trong tay Mạnh Hoàn khựng lại, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn cả khóc. Anh làm gì có ký ức của nguyên chủ, gặp cha mẹ nguyên chủ chẳng phải lộ hết sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play