Chương 1: Ta muốn gặp Ôn Chiêu Vân!

Nữ tử vi tôn, nam nhân phải tam tòng tứ đức…

Mạnh Hoàn mơ màng mở mắt, vừa hay bắt gặp một luồng nắng chiếu qua cửa sổ, chói đến nhức mắt. Anh định giơ tay che lại, nhưng cánh tay từ lâu đã tê rần, chẳng còn cảm giác.

Hôm qua cái người phụ nữ kia không hiểu nổi cơn gì nổi lên, toàn thân mùi rượu nồng nặc, không nói một lời liền sai người trói anh lại làm chuyện kia. Xong xuôi thì vén váy rời đi, thậm chí còn không buồn cởi trói.

“Đúng là xui tám đời!” — anh khàn giọng chửi thầm một câu, cố gắng nghiêng đầu về phía khuất sáng để đỡ chói mắt hơn một chút.

Không còn cách nào khác, hai tay anh hiện đang bị trói trên đầu, buộc chặt vào góc giường, tay chân đều bị trói, chẳng thể nhúc nhích. Ngay cả việc xoay đầu cũng đã là thử thách khó khăn.

Két ——

Tiếng khóa và chìa vang lên, cánh cửa gỗ bị đẩy ra từ bên ngoài. Mạnh Hoàn không cần quay đầu cũng biết là ai — chắc chắn là người hầu đến chăm sóc sinh hoạt thường nhật.

“Tiểu lang quân à, giờ này rồi mà còn chưa dậy sao?”

Người lên tiếng là Vương Phúc, một nam nhân trung niên, đã hầu hạ ở phủ Ôn gia nửa đời người, được xem là gia nhân có thâm niên trong phủ.

Vốn dĩ ông ta hầu hạ Tổ Quân ở Đông sương, cuộc sống yên ổn nhàn nhã, vậy mà từ khi Mạnh Hoàn vào phủ, lại bị điều sang hầu hạ anh. Tuổi tác đã cao, nay còn phải làm việc nặng nhọc, bảo sao chẳng bực bội, thường ngày vẫn hay uể oải, không mấy tích cực.

Lúc Vương Phúc bưng chậu nước bước vào, thấy rõ cảnh tượng trong phòng thì giật mình thốt lên một tiếng “A!” — rõ ràng là bị dọa đến ngẩn người.

Lăn lộn trong phủ lâu năm, loại người ngông cuồng phóng túng gì ông cũng từng thấy, nhưng chưa từng thấy ai “ngông” kiểu này, lập tức chết trân tại chỗ.

Mạnh Hoàn tối qua bị giày vò quá mức, nhìn cái gì cũng thấy ngứa mắt. Lại thấy ánh mắt Vương Phúc nhìn anh như đang nhìn một khuê nữ bị làm nhục, lòng tự trọng đàn ông nổi lên, càng nghĩ càng thấy nhục.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Mau cởi trói cho ta!”

Vương Phúc đặt chậu nước xuống, không buồn nhìn thẳng anh, chỉ liếc qua rồi tháo dây ở cổ tay.

Cái động tác mang đầy vẻ khinh khỉnh kia càng khiến Mạnh Hoàn thấy mất mặt.

Anh giật mạnh tay khỏi tay Vương Phúc, vô tình đập trúng mặt ông ta. Bình thường chắc anh sẽ xin lỗi, nhưng giờ đang tức giận, đến chớp mắt cũng chẳng buồn.

“Không ai bắt ông hầu hạ ta! Không thích thì về báo với chủ tử ông đổi người khác đi, khỏi phải bày bộ mặt khó chịu!”

Cái thân thể mà anh xuyên vào đúng là chuẩn nam nhân nữ tôn — yếu ớt không có chút sức lực, đánh người mà như gãi ngứa. Cái tát vừa rồi cũng chỉ sượt nhẹ, không đau mấy nhưng nhục thì có thừa.

Nếu hôm nay Vương Phúc là một tiểu gia nhân hầu hạ thì có khi Vương Phúc đã nhịn, nhưng ông ta vốn là người từng hầu hạ bên cạnh Tổ Quân, đi đến đâu cũng được người kính nể. Giờ lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt vả mặt, bảo sao không tức.

Nhưng Vương Phúc tuổi già, không thích làm căng, chỉ mỉm cười nhạt:

“Tiểu lang quân hôm nay tâm trạng không tốt, không muốn thấy lão nô, vậy lão nô xin lui trước.”

Dứt lời, ông ta quay lưng bỏ đi, tiện tay khóa cửa lại.

Mạnh Hoàn ngồi dậy, gỡ dây ở cổ chân, thầm nghĩ Vương Phúc đi luôn thì tốt, đừng có quay lại nữa! Già thì chớ, nói chuyện còn õng ẹo nghe mà buồn nôn.

Trong phòng chỉ còn lại anh, không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả âm thanh ngoài cửa.

— “Ngươi định làm gì đó?” Giọng của Vương Phúc.

— “Nô tài đến đưa điểm tâm sáng cho tiểu lang.”

— “Tiểu lang quân gần đây không có khẩu vị, không cần đưa cơm. Ngươi quay lại bếp báo với nhà bếp, từ nay mỗi ngày chỉ đưa một bát cháo trắng, nhiều hơn không nhận.”

— “Cái này…”

— “Hửm?”

— “Nô tài đã rõ.”

Một ngày một bát cháo, không đói chết thì cũng kiệt sức mất! Cái lão đáng chết kia định cắt khẩu phần của anh thật à!?

Mạnh Hoàn chân trần chạy ra cửa sổ hét lớn:

“Đừng nghe ông ta nói! Ta ăn được mà! Mau mang điểm tâm về đây cho ta!”

…Không ai đáp lại.

Cửa sổ đã bị khóa. Anh chỉ còn cách xé rách lớp giấy cửa sổ nhìn ra ngoài — nhưng đâu còn ai ở đó nữa?

Anh tức đến dậm chân, nhưng cửa lẫn cửa sổ đều bị khóa, với sức lực hiện tại của anh thì chỉ có thể tức điên trong phòng chứ chẳng làm gì được.

Anh lê chân đi dép, chống lưng ra đến chậu nước rửa mặt, vốc nước lên rửa mặt rồi ngẩn người nhìn gương mặt phản chiếu trong chậu nước.

Nửa tháng trước anh xuyên đến đây, chưa hiểu chuyện gì thì đã bị một mỹ nữ ven đường mê hoặc. Mỹ nữ ấy dáng chuẩn eo thon, vừa xinh vừa gợi cảm, anh đâu thèm nghĩ ngợi gì, lập tức hẹn gặp một đêm.

Ai ngờ sáng hôm sau còn chưa kịp mặc lại quần áo đã bị người ta kéo về phủ, còn bảo muốn cưới anh!

Mạnh Hoàn – người từng lập chí muốn “sưởi ấm mỗi trái tim cô đơn của các mỹ nhân” – sao có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này? Anh một mực khăng khăng không chịu gả, nói thế nào cũng không đồng ý. Cuối cùng thì sao? Vẫn bị đe dọa rằng nếu không gả sẽ bị trói thả xuống sông, thế là đành phải giả vờ đồng ý ở lại, nhưng thực chất ngày nào cũng rắp tâm tìm cơ hội bỏ trốn.

Kết quả là sau hai lần bị bắt về khi đang bỏ trốn, quyền tự do của anh hoàn toàn bị tước đoạt, bị nhốt trong một căn phòng cũ nát, buồn chán sống qua ngày.

“Hừ, nữ tử vi tôn, nam nhân phải tam tòng tứ đức? Không giữ trinh tiết thì bị trầm sông? Nực cười! Đàn ông cũng cần giữ tiết hạnh chắc?” — Mạnh Hoàn lẩm bẩm, dù đã sống ở đây nửa tháng, nhưng trong lòng anh vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng thế giới này lại tồn tại thực sự.

Dù không tin cũng chẳng ích gì. Anh đã thử đủ mọi cách, bao lần cố coi đây là một giấc mơ, nhưng bất kể ngủ bao lâu, tỉnh dậy bao nhiêu lần, thế giới xung quanh vẫn không hề thay đổi.

Anh thật sự đã xuyên không, mà còn không có đường về.

Không có ai để trò chuyện, cũng chẳng có gì giải trí, ngoài việc ăn uống, việc anh làm nhiều nhất chính là ngủ và ngồi ngẩn người.

Tên già Vương Phúc chẳng biết đã dặn dò người hầu kiểu gì, mà thật sự mỗi ngày chỉ có đúng một bát cháo được đưa đến.

Mạnh Hoàn từng tìm cách thuyết phục mấy tiểu gia nhân mang cơm, dù gì anh cũng là do chủ nhân họ đích thân đưa về phủ, lại còn từng cùng chủ nhân “chung gối một đêm”, mỗi ngày một bát cháo thì sớm muộn gì cũng chết đói. Đến lúc đó chẳng phải người đưa cơm cũng sẽ bị liên lụy sao?

Nhưng không biết Vương Phúc đã dọa họ kiểu gì, mà anh có nói mòn miệng cũng chẳng ai dám trái lệnh, thậm chí có lần gia nhân vừa đặt bát cháo xuống đã co giò chạy mất, không nói một lời, hoàn toàn cắt đứt đối thoại.

Mạnh Hoàn yếu ớt mắng Vương Phúc là đồ nô tài lòng dạ hiểm độc.

Anh chẳng sợ gì, chỉ sợ chết. So với cơn đói thì cái gọi là tính tình hay thể diện cũng không là gì. Giờ đây, anh chẳng thiết nghĩ gì nữa, chỉ muốn ăn no một bữa tử tế.

Nhưng… bảo anh đi xin lỗi Vương Phúc? Nghĩ thôi cũng thấy không cam lòng.

“Ta muốn gặp nàng! Ta muốn gặp Ôn Chiêu Vân!”

Trước kia là do mắt bị mù, đầu bị choáng mà còn đòi tự do gì đó — giờ nghĩ lại mới thấy nực cười. Cứ dỗ ngon dỗ ngọt người ta trước đã, coi nàng là bạn gái mà chiều chuộng lấy lòng, rồi dùng thân thể phục vụ chu đáo… thì muốn gì mà chẳng có!?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play