Hôm sau Bách Doanh bị tiếng động mặc đồ của Tưởng Mặc Thành làm phiền, trong lúc nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra.
Rèm cửa trong phòng được kéo một nửa, ánh nắng mờ nhạt chiếu vào. Anh từ phòng thay đồ bước ra, đã ăn mặc chỉnh tề, chỉ còn chưa thắt cà vạt. Trước đây lúc tâm trạng tốt Bách Doanh cũng từng thắt cà vạt cho anh nhưng hôm nay cô chẳng có hứng thú cũng chẳng có sức, kéo chăn lên, trở mình một cái, lười không thèm để ý tới anh.
Tưởng Mặc Thành: “…”
Tự thân vận động cơm no áo ấm. Anh chỉ mất vài giây để thắt xong cà vạt, đi đến bên giường cúi người hôn nhẹ lên vành tai cô, khẽ nói: “Anh đi trước đây. Dù ở đây có quản gia với dì giúp việc nhưng để em ở một mình anh vẫn không yên tâm. Em xem có muốn để Liêu Tổng với Giang Lan đến ở cùng không, hoặc quay lại khách sạn cũng được.”
Bách Doanh định đẩy anh ra nhưng tay bị anh giữ lại, còn bị anh hôn lén một lúc lâu.
Tưởng Mặc Thành biết cô thật sự rất buồn ngủ, quấn quýt thêm vài phút rồi mới luyến tiếc rời đi. Anh cũng có việc chính cần làm, dành ra cả một buổi tối đã là không dễ dàng, lúc này không thể chần chừ thêm vội vã lên xe đi về phía Nam Cảng.
Từ sau khi hai người ngủ chung mỗi ngày, cơn cáu gắt lúc mới dậy của Bách Doanh ngược lại không còn dữ dội như trước. Anh đi rồi cô vẫn có thể ngủ tiếp. Tỉnh dậy lần nữa đã là mười giờ sáng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play