Bách Doanh không tin anh không có chìa khóa nhưng Tưởng Mặc Thành lại cứ thích giở mấy trò kiểu này.
Anh không cúp máy, cô cũng không cúp. Miệng thì mắng anh bị điên nhưng khóe môi lại cong lên, bước chân càng thêm nhẹ nhàng, gần như là chạy bay ra cửa. Cô không mở cửa ngay mà rón rén nhón chân, định lén nhìn anh qua mắt mèo, ai ngờ qua mắt mèo lại chẳng thấy gì cả.
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết chắc chắn là có người rảnh rỗi dùng tay bịt lại cố tình trêu cô không cho cô nhìn.
“Mở cửa.” Anh nói với giọng lười nhác.
Bách Doanh xoa xoa mặt, không muốn để bản thân cười rạng rỡ quá bởi vì có người thực sự là được voi đòi tiên.
Gương mặt đã lấy lại vẻ bình tĩnh nhưng tim vẫn còn đập thình thịch không ngừng gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô ra vẻ đoan trang, đếm ngược mười giây trong lòng rồi mới chầm chậm mở cửa. Còn chưa kịp nói gì thì đã bị một lực mạnh mẽ kéo vào lòng. Không xa đó, rừng trúc xào xạc vì cơn gió thu mang theo chút se lạnh, nhưng vòng tay của anh lại rất ấm áp, hương vị nơi chóp mũi cũng tràn ngập mùi hương của anh.
Anh đã cai thuốc hoàn toàn, trên người không còn mùi thuốc lá, thay vào đó là một mùi hương lạnh lẽo nhưng sạch sẽ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play