Tuy rằng không thể lấy lòng mình để đo lòng người là một đạo lý đúng đắn nhưng trong cuộc sống, thực sự chẳng có mấy ai làm được điều đó.
Bách Doanh cũng vậy. Khi đó cô tùy tiện bịa ra chuyện mình là cô bé đáng thương bị gia đình hút máu chỉ là để phòng bị anh mà thôi. Nhưng nghĩ lại một chút, mặc dù lúc yêu đương anh cũng được xem là hào phóng—dĩ nhiên cái “hào phóng” ấy chỉ dựa trên cơ sở anh là người bình thường. Nhưng nếu anh là Tưởng Mặc Thành thì tất cả những gì anh bỏ ra thật sự chẳng đáng để nhắc đến...
Tưởng Mặc Thành lần này thật sự bị sặc.
Rượu trong cổ họng còn chưa kịp nuốt xuống, nghe xong câu đó thì ngẩn ra, giật mình, nuốt vào rồi liền ho khan.
Bách Doanh tươi cười nhìn anh, khoan dung nói: “Thật ra cũng có thể hiểu được mà, chẳng phải người xưa vẫn nói thế sao? 'Giấu của không khoe', em hiểu mà.”
Nếu cô thật sự hiểu thì đã không nói đi nói lại hai lần như vậy.
Tưởng Mặc Thành bây giờ rất hiểu cô rồi. Đây là lần đầu tiên cô bắt bẻ anh mà anh không cảm thấy đau đầu, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm, vì điều đó cũng có nghĩa là trong đầu cô giờ không nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay nữa, thậm chí còn có sức mà gây chuyện với anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT