Mặc dù Bách Doanh cảm thấy vẻ mặt đỏ ửng của nhân viên cứu hộ trông rất đáng yêu nhưng hiện tại cô thật sự không có hứng thú tán tỉnh đàn ông. Sau khi trò chuyện vài câu cho có lệ, cô liền cẩn thận bám vào tay vịn cầu thang rồi xuống nước, chủ động kết thúc cuộc nói chuyện.
Nước trong hồ bơi được giữ ở nhiệt độ ổn định, tuy nhiên lúc này đang là cuối xuân đầu hè, chỉ mới nhúng bắp chân vào nước mà cô đã cảm thấy hơi lạnh. Nhân viên cứu hộ biết cô là người mới, vội vàng bước tới ngồi xổm bên hồ định đưa tay ra đỡ cô. Nhưng khi nhìn thấy làn da trắng nõn của cô, ánh mắt anh ta trở nên hoảng loạn, lại không dám chạm vào.
Bách Doanh nghiến răng, cả người chìm xuống làn nước mát lạnh.
Mặt nước chỉ ngập đến xương quai xanh của cô. Cô nhẹ nhàng nhấc chân, cơ thể nổi bồng bềnh trên mặt nước, mỉm cười với nhân viên cứu hộ: "Tôi bắt đầu bơi rồi."
Nhân viên cứu hộ gật đầu, "Được, được."
Lúc mới xuống nước quả thực hơi lạnh nhưng sau vài động tác làm quen, cô nhanh chóng thích nghi với nhiệt độ này, vui vẻ bơi lội. Có lẽ bơi lội sẽ trở thành môn thể thao duy nhất mà cô yêu thích, không cần suy nghĩ gì, cứ như một con cá không muộn phiền, lặng lẽ cảm nhận thời gian trôi qua, từ đầu bên này bơi sang đầu bên kia là một việc mang lại cảm giác thành tựu.
Trong số ít việc tốt mà Tưởng Mặc Thành từng làm thì chuyện này đáng được đặc biệt tuyên dương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT