Chỗ ngồi của Bách Doanh trong quán cà phê rất lý tưởng. Chẳng bao lâu sau, Tống Vân Châu uống xong nước rồi quay lại ngồi trước đàn piano. Cô hít sâu một hơi, hai tay đặt lên phím đàn, chẳng mấy chốc, những giai điệu du dương êm ái bắt đầu lan tỏa khắp đại sảnh.
Công bằng mà nói, ngoại hình và khí chất của Tống Vân Châu không có gì để chê trách. Dù không nhắc đến ký ức trong tiểu thuyết, chỉ riêng theo hiểu biết của cô về Thẩm Tấn, việc anh không có cảm tình nam nữ với Tống Vân Châu cũng không phải điều bất ngờ. Một người đàn ông như Thẩm Tấn, từ nhỏ sống với bà ngoại, từng nếm trải đủ sự lạnh lẽo của lòng người, nói cách khác trong quá khứ ai cũng có thể mắng anh là đứa trẻ hoang không cha không mẹ. Anh đã gặp quá nhiều người ra vẻ bề trên với mình nên trong xương tủy rất căm ghét kiểu người đó.
Kết hợp với những tình tiết trong giấc mơ, Tống Vân Châu khi mới quen Thẩm Tấn vẫn còn là tiểu thư chưa từng trải qua gian khổ cuộc sống. Cô bị Thẩm Tấn hấp dẫn, nôn nóng muốn có được cách liên lạc của anh, kết quả vì vội vàng mà làm đổ rượu trong ly lên bộ vest của anh.
Thẩm Tấn bình thản nhìn cô, cô lấy hết dũng khí, rõ ràng mặt đã đỏ bừng vậy mà còn cố chấp nói là tại anh chắn đường cô.
Trong mắt Bách Doanh, kiểu đỏ mặt nhưng mạnh miệng thế này thật đáng yêu. Nếu đặt trong bất cứ câu chuyện nào cũng đều là sự khởi đầu kịch tính cho một đoạn tình cảm đẹp. Chỉ tiếc là người Tống Vân Châu để mắt lại là Thẩm Tấn.
Bách Doanh chống cằm, đắm chìm trong tiếng đàn của Tống Vân Châu.
Giữa họ chỉ là bèo nước gặp nhau. Cô vẫy tay gọi phục vụ, nhẹ giọng dặn: “Giúp tôi gọi một ly sữa nóng và bánh ngọt mang đến cho cô gái đang chơi piano kia.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play