Tưởng Mặc Thành hoàn toàn bó tay trước tình cảnh này. Anh không giỏi xin lỗi lại càng không giỏi an ủi, nhưng cho dù có chậm chạp trong việc cảm nhận cảm xúc của người khác đến đâu đi nữa anh vẫn có thể cảm nhận được nỗi buồn trong khoảnh khắc này của cô.
Chính bác sĩ đến kiểm tra phòng đã phá vỡ bầu không khí kỳ quặc đó. Chỉ thấy người phụ nữ yếu ớt trên giường đang vô vọng khóc nức nở, còn người đàn ông bên cạnh lại im lặng không nói lời nào — cảnh tượng ấy thật khiến người ta dễ liên tưởng xa xôi. Ánh mắt của bác sĩ và y tá cũng lặng lẽ giao nhau, có chủ ý liếc nhìn Tưởng Mặc Thành.
Y tá bước lên phía trước, dùng giọng điệu bàn công việc nói với Tưởng Mặc Thành:
“Người nhà bệnh nhân làm ơn tránh ra.”
Lúc này Tưởng Mặc Thành mới nhích người, nhưng không lùi hẳn sang một bên mà chọn đứng ở vị trí vừa không cản trở bác sĩ kiểm tra lại có thể nhìn rõ tình hình.
Dựa vào lợi thế chiều cao, anh dễ dàng thấy rõ Bách Doanh đang nghẹn ngào xoay người lại. Cô vừa khóc rất dữ, mấy lọn tóc đen bị nước mắt làm ướt dính vào gò má trắng mịn. Đôi mắt sưng đỏ, vô thức nấc lên từng tiếng — trông thật sự đáng thương.
Bác sĩ thì vẫn bình tĩnh, khi đo huyết áp cho cô thì cuộn tay áo lên đến khuỷu, cụp mắt quan sát, sau khi chắc chắn trên tay cô không có dấu vết nào khác mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT