Dịch vụ của khách sạn này thật sự rất tốt, Tưởng Mặc Thành vừa cúp máy chưa tới năm phút thì đã có tiếng gõ cửa vang lên ngoài phòng.
Anh đứng dậy ra mở cửa, hai cô lao công cùng tiến vào dọn dẹp, căn phòng cuối cùng cũng trở nên náo nhiệt hơn. Sau khi xác nhận trên nền gạch không còn mảnh thủy tinh nào, anh gọi hai cô lại, móc ví từ túi quần tây ra đưa cho mỗi người một tờ tiền, ngắn gọn mà dứt khoát nói: “Cảm ơn.”
Anh nhìn ra được hai cô lao công này thật sự rất tận tâm, vậy nên tiền boa tất nhiên phải có, chẳng thể để người ta vất vả một cách vô ích.
Quả nhiên hai người kia sững sờ một chút rồi nhanh chóng nhận lấy, nụ cười trên gương mặt còn rạng rỡ hơn khi nãy, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt càng nhìn càng điển trai.
Bách Doanh vẫn còn chìm trong trạng thái bán tin bán nghi về giấc mơ, vừa lo lắng lại có chút sợ hãi về tương lai nên hoàn toàn không chú ý đến cảnh tượng vừa rồi. Đến khi trong phòng trở lại yên tĩnh, Tưởng Mặc Thành lại đến bên giường đưa tay sờ trán cô, xác nhận cô không bị sốt mới hỏi: “Em còn muốn ăn đêm không? Hay để anh bảo người mang lên?”
Bây giờ nhìn đâu cô cũng thấy không vừa mắt anh, ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ trên người anh, cô nhíu mày, “Anh uống rượu à?”
Tưởng Mặc Thành im lặng vài giây rồi giải thích: “Ra ngoài bàn công việc, họ bắt uống rượu, ai cũng rót cho anh, không uống không được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT