Bách Doanh ra vẻ tiếp tục chụp ảnh mặt trăng.

Người đàn ông bên cạnh vẫn chưa đi, đứng im lặng như một ngọn núi sừng sững. Cô thản nhiên trò chuyện: “Anh đến đây từ khi nào thế?”

Ánh mắt Tưởng Mặc Thành lặng lẽ lướt qua máy ảnh trong tay cô, giọng trầm thấp nhưng trong đêm tuyết tĩnh mịch lại cực kỳ rõ ràng: “Hôm qua.”

Bách Doanh càng thêm hứng thú. Đúng là người mới trong số những người mới, cũng chẳng trách khi thấy cô lại là biểu cảm hoàn toàn xa lạ.

“Thời gian làm việc,” Tưởng Mặc Thành dừng lại vài giây, thản nhiên liếc nhìn cô, “những tấm ảnh không liên quan tốt nhất nên xóa đi thì hơn.”

“Không sao đâu mà.” Ánh mắt Bách Doanh cũng vô tình lướt qua đuôi mày, sống mũi của anh, nụ cười trên mặt càng ngọt ngào hơn, “Cô Bách sẽ không để ý đâu, hơn nữa anh là người mới, biết đâu cô ấy còn chưa từng gặp anh.”

Tưởng Mặc Thành khẽ ừ một tiếng. Nếu đối phương là đàn ông thì anh còn có thể nghĩ cách khác, thế nhưng đứng trước mặt anh lúc này lại là một người phụ nữ mảnh mai như thể chỉ cần một bàn tay là có thể bẻ gãy, anh thực sự không thể chắc chắn.

“Người mới chỉ có mình anh sao?” Bách Doanh lại hỏi.

“Còn hai người nữa.”

Thật ra Bách Doanh rất ít khi để ý đến đám vệ sĩ ở nhà họ Thẩm, cơ bản cũng không nói chuyện với họ. Tối nay vô tình gặp nhau đúng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khiến cô nhớ đến sáu chữ “thiên thời địa lợi nhân hòa”. Nếu cô không ra ngoài hít thở, nếu người cô gặp không phải là anh thì có lẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Trong đầu Tưởng Mặc Thành đã lướt qua vài phương án.

Phương án một, đánh ngất cô, xóa ảnh rồi rời đi. Anh lập tức loại bỏ khả năng này, anh chưa từng ra tay với phụ nữ, thật sự rất khó kiểm soát lực đạo. Đây chỉ là một người qua đường vô tội, nếu vì anh mà cô bị tổn thương không thể cứu vãn thì không đáng. Huống chi giờ đã khuya, nhiệt độ lại thấp, nếu cô ngất đi ở đây đợi đến lúc có người phát hiện thì e là đã đông cứng thành băng rồi.

Phương án hai, dùng tiền dụ dỗ. Anh nhíu mày, tiếp tục loại bỏ. Như vậy chẳng khác nào tự tay phơi bày thân phận mình ra.

Anh nhìn cô thật sâu, định ghi nhớ gương mặt này sau đó nghĩ cách khác.

Vừa nhìn lại bất giác sững người.

Bách Doanh mỉm cười nhìn anh, trong khoảnh khắc vạn vật lặng yên, ánh trăng như sương mỏng rọi lên gương mặt vốn đã trắng như ngọc của cô. Giờ anh mới có tâm trạng để quan sát dung mạo của cô. Có lẽ vì sợ lạnh, cằm cô chôn trong khăn choàng, tóc đen xõa xuống vai, đôi mắt sáng trong chăm chú nhìn anh mang theo một chút ngượng ngùng mơ hồ.

Trẻ trung và ngây ngô, trông giống như sinh viên mới tốt nghiệp mang theo vẻ ngây thơ chưa bị thế tục nhuốm màu.

“Anh sắp đi rồi à?” Cô khẽ hỏi.

Tưởng Mặc Thành dời ánh mắt, gật đầu.

“Vậy tạm biệt~” Cô nghiêng đầu cười, vẫy vẫy tay với anh.

Hai người một trước một sau rời khỏi đình, Tưởng Mặc Thành cảm quan nhạy bén, từ lâu đã nghe thấy tiếng bước chân dẫm trên tuyết phía sau rất nhẹ, rất khẽ.

Anh gạt bỏ những suy nghĩ lung tung tiếp tục cân nhắc cách giải quyết mọi chuyện nên cũng không chú ý rằng đã đến ngã rẽ. Rẽ trái là nhà phụ, rẽ phải là nhà chính. Nhà họ Tưởng cũng gần như vậy, theo thói quen anh bước về bên phải, chưa đi được mấy bước thì sau lưng đã bị thứ gì đó ném trúng.

Anh đột ngột quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm, cái nhìn lạnh lùng ấy dường như dọa cho người phụ nữ không hề phòng bị kia sững người.

Bách Doanh lúng túng, lòng bàn tay vẫn còn dính tuyết vì vừa nặn cầu tuyết, cô bước nhanh tới, không biết là do sợ hay do lạnh mà má hơi ửng đỏ, “Xin lỗi xin lỗi, tôi chỉ định nhắc anh là anh đi nhầm đường rồi nhưng anh đi nhanh quá tôi không đuổi kịp…”

“Nơi này quản lý nghiêm, ban đêm mà ồn ào quá sẽ bị nhắc nhở.”

“Tôi ném có đau không?”

Tưởng Mặc Thành lúc này mới hoàn hồn. Cô không mạnh tay, cầu tuyết cũng nhỏ, anh gần như chẳng cảm thấy gì, trầm giọng đáp: “Không sao.” Nghĩ một lúc vẫn quyết định tạm thời giữ vững tình hình, lại bổ sung thêm một câu, “Cảm ơn.”

Bách Doanh lúc này mới mỉm cười, lại nhẹ nhàng nhắc nhở đầy thiện ý: “Lần sau đừng đi nhầm nữa, nếu bị quản gia phát hiện có thể sẽ bị mắng đó.”

“Cảm ơn.”

Bách Doanh tìm được niềm vui mới, sáng hôm sau thức dậy tâm trạng rất tốt. Trước đây cô còn đi lòng vòng khắp nhà, bây giờ lại cố gắng tránh ra ngoài sợ vô tình chạm mặt vệ sĩ mới thì màn kịch này không diễn tiếp được nữa. Trên người Thẩm Tấn, cô đã tốn công cả một năm trời mà anh ta vẫn cứ chậm tiêu như vậy thật sự khiến người ta nản lòng.

Cô thà cho rằng anh là người chậm hiểu còn hơn là chấp nhận sự thật rằng cô chưa từng khiến Thẩm Tấn rung động.

Chuyện nam nữ cũng chỉ có vậy. Một năm qua cô là người bỏ ra nhiều tình cảm hơn, đến giờ đã cảm thấy mệt mỏi, cô cần được thở một chút, vậy thì chỉ có thể tìm một người đàn ông để giải sầu. Ba đêm sau đó, cả hai đều rất ăn ý mà “tình cờ gặp” nhau ở đình trong vườn, chẳng biết từ lúc nào điều đó đã thành một thói quen.

Vừa ăn tối xong Bách Doanh đã hăng hái chọn quần áo cho buổi gặp mặt tối nay.

Cô rất mừng vì mình chưa vứt hết đống quần áo cũ. Lục lọi trong đống đồ cũ một hồi, cô thay chiếc áo khoác mỏng, choàng chiếc khăn choàng cũ đứng trước gương xoay một vòng, bất giác có chút ngơ ngẩn. Bây giờ nhớ lại những ngày tháng trước kia chỉ thấy như là chuyện của kiếp trước.

Bách Doanh vừa sinh ra chưa được mấy ngày đã bị cha mẹ ruột bỏ rơi, ba tuổi được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng không con vì vẻ ngoài xinh xắn ngọt ngào. Cô thực sự đã có vài năm sống như con gái ruột, nhưng đến năm cô tám tuổi, mẹ nuôi bất ngờ mang thai. Sau khi em trai ra đời, bố mẹ nuôi vốn chỉ là công nhân bình thường nên gánh nặng tăng lên không nhỏ. Khi em trai được một tuổi, họ lại một lần nữa đưa cô sang sống nhờ nhà người khác.

Lần này là một người phụ nữ đã ly hôn vì không thể sinh con mà bị chồng bỏ. Mẹ nuôi thứ hai này đã trải qua nhiều khổ cực, tính tình có phần quái gở nhưng Bách Doanh vẫn biết ơn vì bà đã cho cô một môi trường ổn định để học đại học. Chỉ tiếc rằng người phụ nữ đáng thương ấy chưa kịp nhận được đền đáp thì đã mắc bạo bệnh mà qua đời. Thế là cô không còn người thân trên cõi đời này.

Thẩm Tấn tưởng rằng cuộc gặp của họ là tình cờ nhưng thật ra không phải. Đó là một kế hoạch cô đã sắp đặt kỹ lưỡng.

Ngay từ khoảnh khắc lần đầu được nếm trải “thân phận bạn gái Thẩm Tấn”, cô đã quyết tâm bám lấy anh suốt đời. Nhưng cô đã bỏ sót một điều: cô là con người, là một người có thất tình lục dục, là một người có tham vọng.

Cô ngồi trước bàn trang điểm vừa chải tóc vừa trầm ngâm suy nghĩ.

Cùng lúc đó Tưởng Mặc Thành cũng đang cúi đầu xem đồng hồ. Thẩm Tấn không có ở nhà, mấy vệ sĩ còn lại cũng được thảnh thơi hơn nhiều. Vừa mới tối đã có người cầm rượu đến hí hửng ngồi nhâm nhi cùng nhau.

"Hôm nay lại phải làm phiền cậu canh gác cả đêm nhé?" Một vệ sĩ tự tin với thâm niên của mình, cười tươi và đụng nhẹ vào vai Tưởng Mặc Thành.

Tưởng Mặc Thành bình thản gật đầu, những vệ sĩ khác nhìn anh càng thêm có cảm tình rồi nói tiếp: "Mùa đông năm nay thật lạnh, sao tòa nhà phụ của chúng ta không có sưởi ấm như tòa nhà chính nhỉ?"

"Chính cậu vừa bảo là tòa nhà phụ mà." Vệ sĩ A bỏ một hạt đậu phộng vào miệng, "Nếu sau này có cải tạo có thể sẽ được lắp đấy."

"Cải tạo?"

"Đúng vậy." Vệ sĩ A cười, "Nếu Tổng giám đốc Thẩm tổ chức đám cưới chắc chắn phải cải tạo lại cả trong lẫn ngoài."

"Thật à? Thế thì tốt quá, nhưng mà khi nào Tổng giám đốc Thẩm và cô Bách tổ chức đám cưới vậy?"

"Tổng giám đốc Thẩm là người rất chú trọng lễ nghi." Vệ sĩ A hạ giọng, "Thật ra bà cụ đã từng thúc giục trước khi qua đời, giờ bà cụ đã đi rồi, với tính cách của Tổng giám đốc Thẩm, ít nhất phải hai ba năm nữa mới tổ chức."

"Vậy thì phải đợi lâu rồi, nhưng với sự quan tâm của Tổng giám đốc Thẩm đối với cô Bách, chắc chắn đám cưới sẽ rất long trọng, chắc cũng phải chuẩn bị vài năm. Chỉ riêng việc cải tạo nhà cửa thôi cũng không phải chuyện nhỏ, làm sao cũng phải mất một năm nhỉ?"

Tưởng Mặc Thành lặng lẽ nghe, anh thường không tham gia vào các cuộc trò chuyện kiểu này. Mới đây Thẩm Tấn đã phái người đến nhà họ Tưởng để âm thầm ở lại mấy tháng, nếu không phát hiện kịp thời chắc chắn tài liệu quan trọng đã bị đánh cắp, hiện giờ chỉ là một sự trả đũa mà thôi.

Tuy nhiên có một vấn đề khá rắc rối, trong máy ảnh của người phụ nữ kia có ảnh của anh, nếu rơi vào tay Thẩm Tấn và bị đăng lên các báo lớn…

Nghĩ đến cây gậy của ông già nhà mình, anh không khỏi nghiến chặt hàm răng.

"Tổng giám đốc Thẩm đối với cô Bách chẳng có gì để nói." Vệ sĩ B nhìn Tưởng Mặc Thành, hỏi anh: "À, cậu chưa gặp cô Bách phải không? Nếu gặp cô ấy, nhớ lịch sự một chút, cô ấy là vợ sắp cưới của ông chủ đấy."

"Cô Bách là người rất tốt." Vệ sĩ A thấy Tưởng Mặc Thành không lên tiếng liền tiếp lời, "Đừng lo lắng, cô ấy rất tốt, luôn rất lịch sự với chúng ta, không phải kiểu người khó gần đâu, nhưng có một điều, nếu bị phân công đi theo cô Bách khi cô ấy đi dạo thì nhất định phải tỉnh táo gấp đôi."

Tưởng Mặc Thành: "..."

Người rất tốt?

Nhớ lại việc cô ta đã sai trợ lý ra vườn vào đêm khuya để chụp ảnh trăng trong thời tiết lạnh cóng, anh ngừng một chút rồi tiếp tục uống trà như không có gì.

Sau khi mấy vệ sĩ ăn no uống đủ và quay về phòng ngủ, Tưởng Mặc Thành ước chừng thời gian đã đến, khoác áo khoác và bước ra khỏi tòa nhà phụ. Do tuyết rơi, gió lạnh như dao cắt vào mặt, từng bước chân trên tuyết phát ra tiếng "kẽo kẹt", âm thanh đó càng trở nên rõ ràng trong đêm tối.

Bách Doanh nghe thấy tiếng bước chân, vui vẻ đứng dậy đón, cuối cùng không kìm được bước nhanh tới trước mặt anh hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, "Sao hôm nay lại là anh gác đêm vậy?"

Tưởng Mặc Thành nhìn thấy mũi cô đỏ lên vì lạnh, nhíu mày hỏi: "Lại đi chụp trăng sao?"

Bách Doanh cười cười gật đầu, "Đây là công việc của tôi mà. Đến đây, có đồ tốt cho anh."

Cô đưa tay kéo tay áo anh lôi anh vào trong đình, mang ra một bình nước nóng nhỏ rót cho anh một cốc nước nóng rồi đưa cho anh. Anh nhận lấy, hai tay vô tình chạm vào nhau, tay anh rất ấm như có ngọn lửa nhỏ ở trong lòng bàn tay, tay cô lại lạnh buốt, sự tương phản nhiệt độ và màu da chạm vào nhau, không khí cũng dường như có một cảm giác kỳ lạ quấn quýt xung quanh.

"Sao không mặc thêm một chút?" Tưởng Mặc Thành thấy cô mặc mỏng manh thì không nhịn được hỏi.

"Không có đồ." Bách Doanh bình thản đáp, "Không đủ tiền mua."

Tưởng Mặc Thành ngẩn người, "Cô không có lương à?"

"Có." Bách Doanh giấu giếm lý do của mình, một là nếu anh chàng đẹp trai này biết cô là ai chắc chắn sẽ sợ đến ngất xỉu, vậy thì chẳng còn vui vẻ gì nữa. Hai là cô không muốn anh ta biết cô có tiền, nhiều cô gái muốn tìm người giàu nhưng đàn ông lại càng muốn tìm cô gái có tiền, ai nghe được chuyện "giảm bớt hai mươi năm phấn đấu" mà không động lòng? Cô có thể chấp nhận đàn ông thích cô vì vẻ ngoài của mình nhưng không thể chấp nhận việc anh ta thích cô vì tiền.

Vẻ ngoài là của cô, ai cũng không thể giành được nhưng tiền thì khác!

Nghĩ vậy cô thở dài cúi đầu lộ ra đoạn cổ trắng như tuyết trong khăn quàng, "Nhưng lương của tôi phải đưa cho bố mẹ, bố mẹ tôi nói tôi ở đây ăn uống không tốn bao nhiêu nhưng em trai tôi cần tiền."

"Vậy cô..."

"Chắc anh định nói tôi ngốc hả?" Bách Doanh miễn cưỡng cười một cái, "Có làm sao đâu, đó là bố mẹ tôi, là em trai tôi." Cô có vẻ không muốn nói thêm chuyện buồn, chuyển đề tài một cách vụng về, "Còn anh thì sao, gia đình anh chắc chắn rất hạnh phúc nhỉ?"

Tưởng Mặc Thành trước đây cũng chưa từng có tiếp xúc thân mật như vậy với người nghèo, anh vốn ít giao tiếp với nữ giới, cũng không biết làm sao an ủi cô, chỉ có thể theo chủ đề của cô nói một chút về gia đình mình: "Bố mẹ tôi làm chút việc buôn bán, anh trai tôi lớn hơn tôi một chút, anh trai tôi..."

Anh ngừng một chút, "Anh trai tôi là bác sĩ."

Bách Doanh "wow" lên một tiếng, ngồi cạnh anh hào hứng hỏi: "Bác sĩ? Thật là giỏi quá! Vậy còn anh, anh trước đây làm gì?"

"Trước đây ở nước ngoài."

Ngày nay việc ra nước ngoài không dễ dàng gì, những người làm kinh doanh như Thẩm Tấn mỗi lần đi nước ngoài đều phải chuẩn bị rất nhiều, Bách Doanh nghe xong liền nói: "Cũng đi làm thuê à?"

Cô nghe bạn học nói rằng mấy năm nay trào lưu ra nước ngoài rất hot, nhiều người ra nước ngoài làm vài năm kiếm được tiền rồi lại về.

Tưởng Mặc Thành: "…Ừ."

Đối phó với chàng trai ngốc nghếch này, Bách Doanh dễ dàng tìm hiểu được mọi chuyện về anh, ngay cả việc anh có một căn nhà nhỏ ở ngoài cũng biết.

Cô hài lòng, vì nếu phải giết thời gian tất nhiên phải làm cho tâm trạng vui vẻ, như xem phim vậy, ai mà lại lãng phí hai giờ đồng hồ vào một bộ phim dở chứ?

Người đàn ông trước mặt này, ngoại hình tạm coi như đạt yêu cầu, đáng để xem xét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play