"Húc ca, em lướt Douyin thấy anh kìa!" Tạ An vừa hoàn thành một đơn nhiệm vụ, mở điện thoại ra đã thấy Lục Húc xuất hiện ngay đầu trang đề xuất, lập tức gọi điện thoại cho Lục Húc.

"Ừ?"

"Chờ em chút nha, em gửi video cho anh." Tạ An mở danh bạ tìm tên Lục Húc, rồi tải video gửi đi ngay.

"......"
Lục Húc biết có cô gái đã dùng điện thoại quay lén anh, chỉ là không ngờ video lại nổi đến mức đó.

Thấy dưới video là một đống bình luận muốn "thân thiết" với mình, Lục Húc bĩu môi — làm gì mà cứ phải gấp gáp như vậy, cứ để anh tồn tại yên ổn một chút thì chết à?

Bên kia, Tạ An vẫn còn đang kinh ngạc: "Em thật không ngờ luôn đó, làm nghề như tụi mình mà cũng có thể nổi tiếng vậy đó. À đúng rồi Húc ca, anh tính tiếp cận Quý Tu Niên kiểu gì mà im hơi lặng tiếng thế?"

"Ừ." Lục Húc vừa rời khỏi đài truyền hình Đông Thành, từ chối lời đề nghị cho đi nhờ xe của Bạch Trạch, ung dung đi bộ về nhà, "Tổ chức đã giúp anh liên hệ với Diệu Ngoan Giải Trí rồi, anh sẽ lấy thân phận thực tập sinh tham gia chung chương trình với Quý Tu Niên..."

"Thực tập sinh?!" Tạ An bất ngờ hét toáng lên, khiến hành khách trên xe buýt liếc mắt nhìn.
Hôm nay trời gần 30 độ C, vậy mà Tạ An vẫn mặc vest giày da chỉnh tề như thường lệ. Người ta thì áo thun quần đùi còn kêu nóng, cậu ta lại chói mắt nổi bật giữa đám đông.
Nhận ra ánh nhìn tò mò xung quanh, Tạ An mới ý thức được mình vừa to tiếng, vội vàng hạ giọng: "Trời ơi Húc ca, anh tính chuyển nghề làm minh tinh thật hả?"

"Đương nhiên không." Lục Húc nhàn nhạt đáp, "Đợi bắt được đầu người rồi rút lui."

"Ừ ừ, nếu bắt được cái cục xương khó gặm đó, thành tích khu mình lại đứng nhất rồi."
Bộ Tử Thần được chia thành nhiều khu vực, mỗi năm đều có đánh giá thành tích.
Tạ An tự nhận vận may tốt, chung đội với Lục Húc nên khu của họ năm nào cũng nhất bảng.
Chỉ là gần đây các khu khác cũng đang mở rộng nhân lực, thành tích tăng rõ rệt, áp lực bủa vây.

Với tinh thần cầu tiến của một Tử Thần chính hiệu, dĩ nhiên Tạ An cũng muốn duy trì thứ hạng.

Cậu còn định tám tiếp thì ứng dụng 【Tử Thần Về Đến Nhà】 đột nhiên báo đơn mới — 【Có khách hàng mới chuẩn bị thăng thiên, cách ngài 1.8km.】

Nhanh như chớp, Tạ An nhận đơn, rồi nói với Lục Húc: "Húc ca, em có đơn mới rồi, tối gặp anh ở trạm phục vụ nhé!"
Vừa lúc xe buýt mở cửa, cậu bung dù nhanh chóng bước xuống.

"Trời nóng cỡ này mà mặc đồ như vậy, tên đó có vấn đề thần kinh hả?"
Một đôi tình nhân trẻ gần cửa nhỏ giọng bàn tán.

"Không nghe anh ta nói làm nghiệp vụ gì à? Chắc là sales bảo hiểm thôi. Tôi biết mấy người bán bảo hiểm nhiều lắm, cả đám lúc nào cũng khùng khùng hề hề..."

Hai người còn đang xầm xì thì chiếc xe buýt đột nhiên khựng lại.

Phía trước là một hàng xe dài ngoằn ngoèo không thấy điểm cuối, hành khách trên xe lập tức than trời: "Lại kẹt xe nữa hả?"

Ngay sau đó có người góp lời: "Hình như phía giao lộ bị tai nạn xe cộ đó..."

...

Đến khi Tạ An xử lý xong "khách hàng" rồi quay lại trạm phục vụ — điểm cuối hành trình nhân sinh — thì đã hơn 7 giờ tối.

Cậu đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Lục Húc đang ôm iPad xem chương trình thi hát. Bát Muội, với cái bụng tròn vo, đang nằm sát dưới chân anh, nghe thấy tiếng động thì ngước mắt nhìn Tạ An một cái, coi như chào hỏi.

Lục Húc cũng không quay đầu lại, chỉ đơn giản hỏi: "Xong việc rồi à?"

"Ừ ừ, lần này là vụ lớn đấy. Khách hàng số một say rượu lái xe, vượt đèn đỏ, trùng hợp đâm vào một chiếc xe tải lớn đang chạy bình thường, lập tức kéo theo ba người khác..." Một vụ mà mất tới bốn mạng người, Tạ An không khỏi cảm thán, "Khách hàng nhỏ tuổi nhất mới ba tuổi thôi... Anh nói xem, tại sao lại uống rượu rồi còn lái xe, chết một mình chưa đủ còn kéo theo người khác."

Lục Húc chỉ liếc mắt một cái, không đáp lời.

Thế giới này mỗi ngày đều có vô số người rời đi, có những nghiệp quả do chính mình gây nên, cũng có những điều không thể tránh khỏi.

Thấy Tạ An dường như có chút xót xa, Lục Húc mới nhắc nhở: "Vạn sự đều do số mệnh, việc của chúng ta là tiễn họ lên đường mà thôi. Ngoài ra, không cần làm thêm chuyện gì khác."

"Húc ca, anh yên tâm, em hiểu mà." Tạ An đáp xong thì lại nhìn vào iPad, không khỏi tò mò hỏi: "Húc ca, anh biết hát và nhảy không?"

"Không biết," Lục Húc nhún vai, thành thật nói, "Tôi mới bắt đầu học thôi, mong là ngày mai không quá mất mặt."

"Húc ca chắc chắn sẽ ổn mà!"

Tuy Tạ An không có chủ ý theo dõi các chương trình tuyển chọn tài năng, nhưng cũng hiểu chút ít về quy trình.

Nghĩ đến cảnh Lục Húc đứng trên sân khấu, vậy mà không thấy quá kỳ cục. Phải nói rằng, Lục Húc chính là gương mặt đại diện của Bộ Tử Thần, cho dù anh không làm gì, chỉ cần đứng đó với gương mặt ấy cũng đã đủ thu hút ánh nhìn.

"Ngày mai tôi phải tới tổ chương trình ghi hình tập đầu tiên. Trước khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải tham gia huấn luyện khép kín ở đó. Bát Muội nhờ cậu chăm sóc giúp một thời gian, sau đó tôi sẽ quay lại đón nó."

Tạ An vỗ ngực cam đoan: "Húc ca, anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc Bát Muội thật tốt."

Nghe vậy, Bát Muội lập tức kêu "meo meo" với Lục Húc, như thể đang lưu luyến chia tay.

"Ngoan nào." Lục Húc bế Bát Muội lên, xoa đầu nhỏ của nó, ánh mắt hiếm khi dịu dàng như vậy.

Ngón tay anh trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng, đẹp đến mức hoàn hảo. Từ khuôn mặt, giọng nói cho tới dáng người, từng chi tiết trên người Lục Húc đều đẹp đến mức như phạm luật.

Ôm Bát Muội tiễn anh ra cửa, Tạ An đột nhiên có một dự cảm mạnh mẽ ——

Báu vật Húc ca của cậu, lần này e là không giấu nổi nữa rồi...

Ngày hôm sau, Lục Húc đúng giờ tới Diệu Ngoan Giải Trí để ghi danh.

Hiện tại anh đã là nghệ sĩ chính thức dưới trướng Diệu Ngoan Giải Trí, nên việc xây dựng hình tượng cá nhân là điều không thể thiếu.

Vừa bước vào cửa, lễ tân lập tức nhiệt tình đón tiếp, dẫn anh tới phòng hóa trang, còn không quên cổ vũ: "Lục tiên sinh, anh yên tâm, đợi tới lúc anh thi đấu, tôi sẽ kêu cả công ty bình chọn cho anh, đưa anh ra mắt!"

Nhận được sự nhiệt tình đó, Lục Húc nghiêng đầu cười với cô: "Vậy cảm ơn chị đẹp trước nhé."

Đôi mắt của chàng trai trẻ trong veo, ánh lên nét rạng rỡ đặc trưng của tuổi thanh xuân. Bản thân anh đã đẹp, nụ cười lại càng như cơn gió xuân lướt qua mặt hồ, khiến cô lễ tân tim đập thình thịch —
Ôi trời ơi, chàng trai loài người đẹp trai thế này lại còn gọi cô là "chị đẹp" nữa chứ!!!

Sau khi đưa người vào phòng hóa trang, cô lễ tân lập tức nhắn tin vào nhóm chat công ty —
【Lễ tân Tiểu Ngải: Hứa với tớ đi, đợi đến lúc Húc Húc thi, mọi người cùng nhau cổ vũ cho cậu ấy nhé?】
【Lão Sử phòng vệ sinh: Khoan đã, cậu nói Húc Húc chẳng lẽ là nghệ sĩ loài người kia à?】
【Thư ký Chương: @Lễ tân Tiểu Ngải, nhất định phải vote cho Húc nhà tớ! Đến lúc đó tớ sẽ huy động cả họ vote cùng, đảm bảo giúp nam thần debut!】
【Lễ tân Tiểu Ngải: @Thư ký Chương, vẫn là chị em tốt nhất, yêu chị ~~】
【Stylist Hoa: Tớ nói thật đấy, Lục Húc đẹp trai muốn xỉu luôn! Nếu không phải trên người cậu ấy hoàn toàn không có khí tức yêu quái, tớ còn nghi ngờ cậu ấy có phải con người không nữa cơ!】

...

Lúc này Lục Húc vừa được đưa vào phòng thay đồ, còn stylist bướm tinh thì đang ôm điện thoại nhắn tin lia lịa.
Với tư cách là một con bướm hoa, Hoa Phù Điệp sở hữu khả năng nhạy cảm với màu sắc bẩm sinh và cũng đã có tiếng tăm nhất định trong giới thời trang quốc tế.
Cô từng hợp tác với rất nhiều nghệ sĩ, nhưng đến nay chỉ có hai con người khiến cô thực sự kinh diễm —
Một là ảnh đế Quý Tu Niên, còn người kia chính là Lục Húc.

Quả nhiên năng lực chọn người của ông chủ Bạch không phải dạng vừa, ánh mắt nhìn người đúng là thượng thừa.

Đúng lúc cô đang thầm cảm thán, Lục Húc đã thay đồ xong bước ra ngoài.
Áo thun G gia mới nhất màu xanh trắng, phối với quần short thể thao màu nhạt và giày bóng rổ, phong cách học đường tươi mát.
Mái tóc hơi xoăn được xịt keo tạo kiểu nhẹ, để lộ vầng trán bóng mượt; đôi mắt trong veo càng thêm phần linh động. Cộng thêm nét bất cần pha chút quyến rũ rất riêng của Lục Húc, anh chẳng khác nào hot boy học đường bước ra từ truyện tranh.

"Xuất sắc!" Hoa Phù Điệp không nhịn được, vội lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình chính diện Lục Húc, càng nhìn càng thấy hài lòng:
"Lục tiên sinh, tôi có thể chụp chung với anh không?"

"Đương nhiên."
Lục Húc mỉm cười, thấy cô thấp hơn mình liền ân cần khom đầu gối xuống để cả hai cùng lọt vào khung hình.

Khi Bạch Trạch đẩy cửa bước vào đón người, Hoa Phù Điệp còn đang ôm điện thoại ngắm ảnh chụp. Vừa thấy ông chủ, phản xạ đầu tiên của cô là hỏi:
"Bạch tổng, tôi có thể đăng ảnh của Lục Húc lên Weibo không?"

Bạch Trạch nhìn tạo hình hôm nay của Lục Húc, rất hài lòng. Thấy anh không ý kiến, liền gật đầu:
"Được."

Là một người đại diện tận tâm, Bạch Trạch đương nhiên cũng muốn cùng Lục Húc tham dự buổi ghi hình tập đầu tiên của chương trình.
Lục Húc chưa qua đào tạo chuyên nghiệp, trình độ vũ đạo ra sao tạm thời chưa rõ, may mắn là giọng hát không tệ.
Bạch Trạch còn cẩn thận chọn hai bài hát gửi cho anh luyện tập, chỉ là không biết anh đã luyện thế nào rồi.

"Đi thôi."
"Phiền anh rồi."

Trước khi đi, Lục Húc còn lễ phép quay lại cảm ơn Hoa Phù Điệp, khiến stylist này vui vẻ không thôi.
Bạch Trạch nhìn Lục Húc thêm một cái — người này quả thực có tố chất làm ngôi sao.

Được Lục Húc đối xử dịu dàng như vậy, Hoa Phù Điệp vui vẻ đến nỗi nhàn rỗi cũng phải chỉnh sửa mấy tấm ảnh chụp, sau đó đăng lên Weibo —
@Tiểu Hoa lão sư: Hôm nay lên đồ cho nghệ sĩ. 【thả tim】【hình ảnh】

Tổng cộng ba tấm ảnh: hai tấm là ảnh riêng của Lục Húc, còn một tấm là ảnh chụp chung của hai người.

Là một stylist nổi tiếng, Hoa Phù Điệp có hơn hai triệu fan trên Weibo.
Fan thấy cô cập nhật bài viết, đầu tiên thả tim theo thói quen, đến khi mở ảnh ra xem thì không khỏi trầm trồ —

【@Một Viên Kẹo Ngọt: Oa, nghệ sĩ mới hợp tác với thầy Hoa sao? Đẹp trai muốn xỉu!】
【@Thanh Thanh Thảo Nguyên Đại Ca: Anh chàng này đúng chuẩn hình mẫu lý tưởng của tui luôn, xin info Weibo với chị em ơi, tui muốn follow liền!】
【@Tôi tuyệt đối sẽ không để bạn trai khác của tôi phát hiện ra anh: Khoan đã, chẳng phải đây chính là anh chàng tàu điện ngầm của tui sao?!】
【@Đến đây lão đệ: A a a a a, đúng thật, là anh chàng tàu điện ngầm trong truyền thuyết rồi!!!】

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play