Thời đại video trực tuyến đang ở đỉnh cao, số lượng người dùng không ngừng tăng lên, chắc chắn sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn đối với các chương trình truyền hình truyền thống.
Thấy nhiều nền tảng video trực tuyến tung ra các show tuyển chọn tài năng và đạt được thành tích không tệ, đài truyền hình Đông Thành – vốn là ông vua rating – năm nay cũng không chịu kém cạnh, quyết định lên kế hoạch thực hiện một chương trình tuyển chọn.

Để tạo tiếng vang cho 《Thần Tượng Ra Đời》, đài không tiếc tiền mời những nghệ sĩ nổi tiếng về làm huấn luyện viên.
Chưa nói đến những người khác, chỉ riêng cái tên Quý Tu Niên đã đủ thu hút sự chú ý của mọi người.

Quý Tu Niên ra mắt đã mười năm, luôn cẩn trọng trong việc lựa chọn kịch bản, rất ít khi tham gia các chương trình tạp kỹ. Nghe nói lần này cậu ta nhận lời vì nể mặt nhà sản xuất chương trình – cũng là bạn cũ của cậu ta.

Việc vì sao cậu ta nhận lời không quan trọng, quan trọng là điều này mang đến cho Lục Húc một cơ hội tuyệt vời.
Vừa mới còn đang suy nghĩ cách tiếp cận Quý Tu Niên, giờ trong đầu anh đã có ý tưởng —
Tham gia tuyển chọn với tư cách thí sinh!
Chỉ cần lọt vào đội hình chương trình, tự nhiên sẽ có cơ hội tiếp xúc với Quý Tu Niên.

Vấn đề hiện tại là làm sao để đăng ký.
Theo thông tin tóm tắt của chương trình, các thực tập sinh sẽ được tuyển chọn trên toàn quốc. Nếu muốn tham gia, ít nhất phải có công ty quản lý đứng ra lo liệu.

Nghĩ tới đây, Lục Húc lập tức gọi điện cho tổ chức:
"Alo, lãnh đạo à, nhiệm vụ tôi nhận rồi. Có một chút vấn đề nhỏ, cần tổ chức hỗ trợ."
Người được gọi là "lãnh đạo" chính là Bộ trưởng Bộ Tử Thần, tác phong nhanh gọn dứt khoát. Nghe vậy liền nói thẳng:
"Nói đi."

Lục Húc đơn giản trình bày kế hoạch của mình, tay vẫn không quên lướt chuột xem tư liệu về Quý Tu Niên:
"Tôi cần một công ty quản lý đại diện, loại có hợp tác với đài Đông Thành ấy."

"Được."
Đầu dây bên kia chỉ đáp lại một chữ rồi cúp máy.

Lục Húc quá hiểu tính cách của bộ trưởng, chỉ khẽ nhếch môi cười.
Việc này coi như xong rồi.

Quả nhiên, chưa tới một phút sau, bộ trưởng gửi tới một tin nhắn mới kèm theo địa chỉ:
"Liên hệ với Phòng Giám Yêu, bảo họ sắp xếp công ty quản lý. Ngày mai cậu cứ tới trực tiếp."
Kèm theo đó là tên công ty:
"Diệu Ngoan Giải Trí."

Thú vị đấy.


Chưa tới tám giờ sáng, Lục Húc đã thu dọn xong xuôi, đội mũ lưỡi trai rồi ra cửa.
Để tiện cho công việc, anh thuê một căn hộ trong khu chung cư cao cấp ở vành đai hai. Giao thông thuận tiện bốn phương, xuống lầu là ga tàu điện ngầm và trạm xe buýt.

Mặt trời gay gắt treo trên cao, cây cối hai bên đường héo rũ vì nóng. Khắp nơi tràn ngập sự vội vã và bực bội của mùa hè.

Năm nay nóng khác thường.

Lục Húc ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng thoáng nghĩ ngợi.

Anh nhẹ nhàng bước xuống bậc thang, vào tới ga tàu điện ngầm mới cảm nhận được chút hơi lạnh hiếm hoi.
Trên hành lang, cứ cách một đoạn lại có một biển quảng cáo lớn. Ngoài quảng cáo thương mại, còn có cả bảng ủng hộ thần tượng do fan thuê.
Lục Húc liếc mắt thấy vài gương mặt xa lạ — chắc lại là nghệ sĩ mới ra mắt thôi.

Ở Đông Thành, thứ không bao giờ thiếu chính là người.

Lúc này lại đúng vào giờ cao điểm đi làm, trạm xe đông nghịt. Lục Húc đeo tai nghe, đứng giữa đám người xếp hàng, khéo léo giữ khoảng cách với mọi người xung quanh.

Vốn đã nổi bật với làn da trắng sáng như ngọc, Lục Húc chỉ cần đứng yên thôi cũng khiến người khác không nhịn được liếc nhìn.

"Cố lên, một hai ba!"

Không xa có hai cô gái trẻ đang đi cùng nhau. Một cô đứng quay lưng về phía Lục Húc, xoay váy tạo dáng, cô còn lại cầm điện thoại chụp ảnh. Bề ngoài là đang chụp bạn mình, nhưng trong màn hình, nhân vật chính lại là Lục Húc.

"Xong rồi!" Thấy tàu đến, cô bé cầm máy ảnh nhanh chóng ra hiệu. Hai người vội vàng chen lên tàu, sau đó tụm đầu lại mở album xem ảnh, mắt cong cong cười.

Trong ảnh, chàng trai trẻ có khuôn mặt như bước ra từ truyện tranh, mặc áo thun trắng rộng thùng thình phối với quần hộp màu xám, chân dài tỉ lệ hoàn mỹ. Anh đang chăm chú đợi tàu, góc nghiêng mặt đẹp như tượng khắc. Hai giây cuối video, như cảm ứng được ánh mắt, anh ngước mắt nhìn về phía ống kính, khóe môi khẽ nhếch cười, khiến tim người ta đập loạn.

"A a a a a!!!"

"Đẹp trai chết mất!"

Hai cô gái che miệng, cố nén tiếng hét chói tai vì quá kích động.

Ban đầu chỉ định chụp bóng lưng đẹp, không ngờ lại bắt được một gương mặt tựa như được Thượng Đế ưu ái, tùy tiện chụp cũng như ảnh bìa tạp chí.

"Càng nhìn càng thích, muốn xin info quá,"

"Tớ cũng thế!"

Hai người liền nắm tay nhau, quyết định sang toa bên cạnh tìm người. Nhưng dù đi tới đi lui mấy vòng, vẫn không tìm thấy bóng dáng đó đâu nữa, rõ ràng tận mắt thấy anh ta lên tàu rồi mà.

Một cô buồn bã: "Kỳ lạ thật, sao lại biến mất nhỉ?"

Người còn lại suy nghĩ một chút: "Hay đăng video lên mạng tìm thử xem?"

Không do dự, hai người đăng ngay đoạn video lên Douyin, còn chọn một bản nhạc tỏ tình nổi tiếng làm nền:

【Thiết Chuy muội muội: Gặp được anh trai trong ga tàu điện ngầm, đúng kiểu làm tim rung động. Khi đó đông quá nên không kịp xin info, mọi người ai quen thì giúp với nha!】

Tài khoản của cô bé vốn là blogger chuyên về anime và manga ảo, có mấy nghìn fan. Nhưng bình thường lượt tương tác không cao, bài nhiều like nhất cũng chỉ hơn hai vạn.

Không ngờ sau khi đăng video, bên dưới nhanh chóng xuất hiện bình luận:

【Tuyển thủ thổi kèn lùi hạng nhất quốc gia: Trời ơi, đẹp trai xỉu luôn!】

【Đến đây lão đệ: Mày muốn tao nói gì bây giờ, gặp tận mắt còn không dám xin, giờ đòi tìm giữa biển người?】

【Tôi tuyệt đối không để bạn trai khác của tôi phát hiện ra anh: Đỉnh thật sự, online ngồi hóng info anh trai đây】

【Olivier: Cuối video còn nhìn thẳng ống kính cười nữa, tan chảy mất, chắc chắn là dân chuyên nghiệp】

【Một cấp trùm sò: Hai người này mà không quen nhau tôi livestream ăn tường luôn】

...

Chỉ sau vài phút, số lượt thích đã vượt trăm, bình luận cũng ùn ùn kéo đến.

【Thiết Chuy muội muội: Thật sự không quen biết, cũng không muốn làm phiền anh ấy, chỉ là thật lòng thích nên muốn bày tỏ thôi】

Mới trả lời một bình luận mà số lượt thích đã nhảy lên hơn một nghìn. Khi bấm vào xem lượt xem video, con số đã vượt sáu vạn.

Hai cô gái nhìn nhau, mắt lấp lánh đầy phấn khích —
Video này chắc chắn sẽ hot!

**

Lúc này, Lục Húc vẫn chưa hay biết mình đã leo lên top đề xuất.
Từ nhà đến Diệu Ngoan Giải Trí chỉ cách ba trạm tàu điện ngầm, Lục Húc đẩy cửa bước vào quầy lễ tân, lịch sự chào hỏi:
"Chào cô."

Cô lễ tân ban đầu còn đang lim dim ngủ gật, nghe thấy tiếng động thì mở mắt ra, liền thấy trước mặt là một tiểu soái ca. Dù công ty cô đã gặp không ít yêu quái đẹp đẽ, cô vẫn phải thừa nhận chàng trai này thật sự rất nổi bật. Dù đem ra so với Cửu Vĩ Hồ hay mỹ nhân ngư, cũng không hề thua kém.

Quan trọng hơn, cô không ngửi thấy mùi yêu quái trên người cậu ấy.

Rất hiếm khi có một con người thật sự bước vào công ty, lễ tân nhìn Lục Húc như nhìn thấy quốc bảo, tươi cười rạng rỡ, niềm nở hỏi:
"Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?"

Lục Húc gật đầu:
"Bạn tôi đã hẹn giúp, tôi tên Lục Húc."

"Vâng, xin anh chờ một chút."
Lễ tân nhanh chóng gọi điện vào bên trong, báo danh tính xong thì đứng dậy dẫn đường:
"Tôi sẽ đưa anh đến văn phòng của Bạch tổng."

"Làm phiền cô."
Lục Húc vừa đi theo sau lễ tân, vừa thản nhiên nhìn cái đuôi nhỏ vừa lướt qua sau lưng cô mà không tỏ ra bất kỳ ngạc nhiên nào.

Trên đường đi vào công ty, anh còn gặp nhân viên vệ sinh hóa thân từ bọ hung, nhân viên trực tuyến là bạch tuộc thành tinh, cùng mấy nhân viên mọc sừng và cỏ trên đầu.
Quả nhiên danh tiếng của Diệu Ngoan Giải Trí không phải là tin đồn suông.

"Bạch tổng, Lục tiên sinh đến rồi ạ."
"Cho vào."

Lễ tân cười tươi với Lục Húc, rồi lưu luyến trở về quầy lễ tân của mình.

Lục Húc đẩy cửa bước vào, thấy một người đàn ông cao lớn đã đứng dậy đón mình:
"Lục Húc, chào cậu, tôi là Bạch Trạch."

Bạch Trạch cao khoảng 1m87, vóc dáng người mẫu, ngũ quan sắc nét, thoạt nhìn chẳng khác nào nghệ sĩ nổi tiếng. Bộ vest cắt may tinh tế càng tôn lên khí chất chững chạc, còn cặp kính kim loại che đi ánh mắt sắc bén và tinh anh.

Ngay từ lúc Lục Húc bước vào, Bạch Trạch đã đánh giá anh từ đầu tới chân. Không phải quỷ, cũng chẳng phải yêu, trông như một con người bình thường.

Ban đầu, khi nhận được cuộc gọi nhờ hỗ trợ, Bạch Trạch còn hơi do dự.
Tam giới cùng chung sống yên bình trên thế giới này vốn là nhờ sự quản lý và vận hành chặt chẽ của các cơ quan liên quan.

Con người và yêu quái thuộc về những hệ thống quản lý hoàn toàn khác nhau.
Khi còn sống, con người có quốc gia chăm lo, sau khi chết thì có địa phủ tiếp nhận.
Còn yêu quái, chỉ cần hợp pháp hóa bằng giấy phép thành tinh thì sẽ do Phòng Giám Yêu quản lý, và có thể sinh sống dưới nhiều thân phận khác nhau trong Nhân giới.

Để mưu sinh, yêu quái thành tinh sẽ lựa chọn ngành nghề theo sở trường và sở thích, nhiều người trong số đó dựa vào ngoại hình xuất sắc để dấn thân vào giới giải trí, từ đó các công ty quản lý yêu quái ra đời.

Là chủ tịch của một công ty như vậy, Bạch Trạch đã quen việc khai thác tiềm năng yêu quái theo đúng năng lực:
Cửu Vĩ Hồ dùng nhan sắc tung hoành màn ảnh, giao nhân nhờ giọng hát thành danh.

Bởi vậy, anh ta cũng rất thận trọng trong việc nhận người mới. Không ít người đẹp thì đẹp thật nhưng lại thiếu tính cách phù hợp, những người như vậy anh ta luôn từ chối thẳng thừng.

Bộ Tử Thần nhờ anh ta hỗ trợ đưa người vào chương trình tuyển chọn lần này, anh ta đã nói rõ:
Anh ta chỉ đảm bảo "mở cửa" cho người ta vào, còn có trụ lại được hay không, có thể ra mắt hay không, hoàn toàn dựa vào thực lực cá nhân.

Trong giới giải trí loài người, nhân tài đâu thiếu.
Kể cả là yêu quái hay người thường, nếu muốn thành danh thì phải dựa vào năng lực thực sự.

Trước lúc gặp mặt, Bạch Trạch còn định sẵn nếu người được giới thiệu không đạt yêu cầu, anh ta sẽ thẳng thừng từ chối để tránh phiền phức.

Nhưng ngay khoảnh khắc vừa thấy Lục Húc, trong lòng anh ta như có ngọn đèn Bá Nhạc (*) bật sáng —— người này, rất hấp dẫn!

(*Bá Nhạc: Ý chỉ người có khả năng nhìn ra tài năng.)

Nhìn thấy Bạch Trạch đưa tay ra bắt, Lục Húc nhướng mày, mỉm cười bắt tay lại:
"Bạch tổng, chào anh. Tôi là Lục Húc."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play