"Húc ca, anh quen cậu ta à?"
"Quảng cáo của cậu ta đầy đường thế kia, hỏi cả nước Hoa ai mà không biết ảnh đế Quý Tu Niên chứ?"
"Nói cũng đúng." Tạ An không khỏi gật gù, chính cậu cũng mới xem phim mới của Quý Tu Niên cách đây không lâu. "Tôi vừa xem xong tài liệu điều tra tổ chức gửi tới, cảm thấy người này thật sự không đơn giản..."
Lục Húc nhận lấy xấp tài liệu từ tay Tạ An, kéo ghế ngồi xuống, lật xem qua loa: "Thật hả?"
Tạ An gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy, anh nghĩ đi, một người lẽ ra đã 'đi đời' cả 1800 lần mà giờ vẫn sống khỏe mạnh, chẳng phải có vấn đề sao?"

Xét theo tài liệu điều tra, nói Quý Tu Niên sớm đã "đáng chết" 1800 lần cũng không phải nói quá.
"Một tuổi ngã từ tầng lầu xuống, năm tuổi bị bắt cóc, mười tuổi gặp tai nạn xe hơi, hai mươi tuổi dây cáp bị đứt..." Có thể nói, Quý Tu Niên sống sót đến giờ đúng là đã trải qua đủ 81 kiếp nạn như trong truyền thuyết.

"Cậu nhóc này cũng đen đủi quá rồi." Dù Lục Húc từng chứng kiến không ít chuyện kỳ lạ, vẫn thấy việc Quý Tu Niên còn sống đúng là kỳ tích.
Tạ An cũng đồng tình: "Đúng vậy, bình thường với vận xui thế này thì từ hồi một tuổi đã phải báo danh ở bộ phận mình rồi, thế mà người ta vẫn an toàn vô sự. Không biết là dùng cách gì mà lách được số mệnh."

Lục Húc lật hết tập tài liệu nhưng cũng chẳng thấy kết quả điều tra, liền ngước mắt hỏi Tạ An: "Vậy là cậu ta mượn mệnh, hay có bí thuật gì?"

Con người vốn ham sống, có người cam chịu số phận, có người lại tìm mọi cách cưỡng lại thiên mệnh. Những trường hợp như vậy, bọn họ đã xử lý không ít, chỉ không biết Quý Tu Niên rốt cuộc đã dùng chiêu gì.

"Đây chính là lý do em vội tìm anh đó." Tạ An buồn bực vò đầu, nói tiếp: "Không phải hơn hai mươi năm trước hồ sơ bộ phận mình từng bị phá hoại sao, gần đây tổng kiểm tra lại mới phát hiện ra cái lỗ hổng lớn này – chính là Quý Tu Niên..."
"Không phải đã phái người đi điều tra rồi sao?"
"Phái rồi, mà vẫn chưa tra ra được gì."
"Hả?"

Theo lý mà nói, năng lực của bộ phận họ đâu tệ đến mức tra mãi không ra kết quả.
Tạ An biết rõ Lục Húc đang nghĩ gì, liền hạ giọng cười khẽ: "Phái ba người qua đó, kết quả cả ba đều thành fan, trong đó còn có một người thành fan cuồng luôn..."
"Cái gì kỳ vậy?" Lục Húc nghe vậy cũng không nhịn được mà bật cười, "Chẳng lẽ tên Quý Tu Niên kia biết dùng tà thuật?"

Ảnh chụp của Quý Tu Niên tướng mạo xuất chúng, khuôn mặt thanh tú như ngọc, khí chất trong trẻo, khiến người ta chỉ cần nhìn thôi đã vô thức sinh lòng yêu mến.

Tạ An hoàn hồn, lắc đầu:
"Nhìn thì không giống, nhưng mấy chuyện thế này ai dám chắc được. Tổ chức suy đoán hoặc là hắn thuộc dạng người tốt mười đời, hoặc là dùng phương pháp bí ẩn nào đó để kéo dài mạng sống mà không ai phát hiện ra. Còn nguyên nhân thật sự là gì, phải nhờ Húc ca anh điều tra mới biết."

Lục Húc nhận lấy tài liệu, gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Hai người đang trò chuyện thì con mèo mướp đi thẳng tới góc tường, ngồi xổm trước máy cho ăn tự động, “cạp cạp” gặm hạt mèo. Khi Lục Húc tới thì Tạ An vừa đổ thêm thức ăn cho nó, vậy mà chỉ chớp mắt một cái, hai cân hạt đã vơi đi một nửa.

Tạ An nhìn thân hình tròn vo của con mèo mướp, nghe tiếng nhai "rốp rốp" chỉ cảm thấy đau lòng:
"Vụ này tiền thưởng còn rất cao, Húc ca anh cố gắng nhanh chóng thu phục mục tiêu đi, không thì thật sự nuôi không nổi Bát Muội mất."

"Meo ——"

Nghe thấy có người nhắc đến mình, con mèo mướp tên Bát Muội quay đầu lại, liếc mắt nhìn. Đột nhiên nó ngồi phệt xuống đất, bộ lông xù mềm oặt lại, giơ chân sau lên, lộ rõ bộ phận sinh dục đực cho hai người xem.
Rõ ràng là mèo đực mà cứ bị gọi "Muội" (em gái), con mèo nhỏ cũng không nhịn được muốn phản đối.

Lục Húc liếc qua, bật cười:
"Ồ, còn biết phản kháng đấy."

Câu nói nhẹ bẫng, rõ ràng không hề có ý định đổi cách gọi.

Bát Muội bỏ cái chân tròn trịa xuống, uể oải kêu một tiếng, rồi xoay người tiếp tục gặm hạt mèo, không biết cái bụng nó chứa nổi bao nhiêu nữa.

Tạ An nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi bật cười.

Bát Muội là do Lục Húc nhặt được lúc trên đường Hoàng Tuyền, ban đầu chỉ coi như tiện tay nhận nuôi một con mèo hoang. Bản thân Lục Húc vốn không phải người câu nệ tiểu tiết, đặt bừa cho nó cái tên "Bát Muội", sau này dù phát hiện ra nó là mèo đực cũng lười đổi.

Trên đường Hoàng Tuyền mà còn có sinh vật sống đã là việc rất kỳ lạ. Lục Húc thì không để tâm, còn Tạ An thì lo lắng hơn.
Cậu từng cẩn thận đi tra sổ sinh tử, nhưng hoàn toàn không tìm thấy tên Bát Muội.

Vốn định khuyên Lục Húc đừng nuôi nữa, nhưng khi chạm vào cái bụng mềm mại, nhìn những miếng đệm thịt hồng hồng của nó, Tạ An cuối cùng cũng đành giơ tay đầu hàng.

Thấy đã đến giờ tan làm, Lục Húc mở ba lô, huýt sáo gọi Bát Muội.
Đừng thấy Bát Muội tròn vo mà coi thường, động tác tay chân lại vô cùng nhanh nhẹn. Nó vẫy vẫy đuôi, nhảy vút vào ba lô, thân hình uyển chuyển vẽ một đường parabol đẹp mắt giữa không trung, chẳng khác nào con rối ba lê bơm hơi.

Tạ An tiễn Lục Húc ra cửa, trong lòng vẫn còn vương vấn chuyện Quý Tu Niên:
"Húc ca, anh là hy vọng của tổ chức đấy, nhớ đừng để bị địch nhân mê hoặc."

Lục Húc đeo tai nghe, mở nhạc, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh:
"Yên tâm, sẽ không."

Hai người trò chuyện thêm mấy câu, vừa vặn có khách đến mua đồ tang lễ. Tạ An vội vàng đi tiếp khách, ngẩng đầu nhìn lại thì Lục Húc đã đi khuất xa, còn vẫy tay ra hiệu không cần tiễn.

Đông Thành – thủ đô Hoa Quốc, từ trước tới giờ chưa bao giờ chìm vào bóng tối, bất kể ngày đêm đều rực rỡ như ban ngày.

Dù đã về đêm, ánh đèn nê-on rực sáng như sao trời, cả thành phố vẫn náo nhiệt vô cùng.

Trên phố, người qua kẻ lại nườm nượp, chủ yếu là dân văn phòng vừa tan làm tranh thủ đi chơi.
Lục Húc đeo Bát Muội trước ngực, hiếm khi thong thả dừng lại, lặng lẽ ngắm nhìn thế gian.

Tình nhân tay nắm tay, trên mặt là sự thẹn thùng và rung động ngây ngô.
Bạn bè rủ nhau dạo phố, ăn uống, hưởng thụ thời gian giải trí hiếm hoi.
Người già thì tụm năm tụm ba vội vã tới quảng trường, chuẩn bị cho buổi khiêu vũ buổi tối...

Ban ngày linh hồn thường trốn trong bóng tối nghỉ ngơi, đến tối mới "làm ăn buôn bán".

Thông thường, người vừa chết sẽ được Tử Thần dẫn đường. Nhưng cũng không thiếu những kẻ lúc chết còn mang theo oán niệm, lưu luyến dương thế, nhất quyết không chịu đi.

Ngay giữa con phố nhộn nhịp ấy, Lục Húc liếc mắt đã thấy một con quỷ đứng đó.
Vết máu trên người nó đã khô quắt từ lâu, vừa nhìn đã biết đã chết từ rất lâu.

Con quỷ này đã chết trong một vụ tai nạn giao thông hơn mười năm trước, tài xế gây tai nạn sau đó bỏ trốn, đến giờ vẫn chưa bị bắt. Cô ta mặc bộ quần áo lúc xảy ra tai nạn, đứng mãi ở hiện trường chỉ để tìm ra kẻ đã hại chết mình. Mỗi khi có xe chạy ngang qua, cô ta lại ghé sát lại nhìn, miệng thì thầm: "Là ngươi sao? Không phải ngươi?"

May mà người thường không nhìn thấy, nếu không thì thật sự rất phiền phức.

Lục Húc nghĩ vậy rồi đi tới phía trước, tình cờ đối mắt với con quỷ đó.

Nữ quỷ vừa nhìn thấy Lục Húc liền căng thẳng, theo bản năng biến trở lại dáng vẻ sạch sẽ. Mười mấy năm qua cô ta đứng ở giao lộ này đã gặp Lục Húc không ít lần, nhưng mỗi lần gặp đều vẫn không kìm được mà rung động — đại nhân Lục Húc thật sự rất đẹp trai.

"Đại nhân, buổi tối an lành."

Lục Húc cong môi cười với cô ta, xem như đáp lại.

Đợi Lục Húc rời đi, nữ quỷ lập tức móc từ người ra chiếc iPhone 11 mới được người nhà đốt cho, hí hửng đăng một bài trong vòng bạn bè của quỷ:

"Lại được gặp đại nhân Tử Thần Lục Húc nữa, vui quá trời luôn! Hôm nay anh ấy còn cười với tôi nữa đó!"

Chẳng mấy chốc, phía dưới bài đăng liền có một đống các chị em quỷ đoản mệnh ùa vào thả tim và bình luận:

【A a a, tôi cũng muốn gặp đại nhân Lục Húc!】
【Ghen tị quá đi, giờ phút này tôi chính là một quả chanh tinh chính hiệu!】
【A ô, tôi tuyên bố đơn phương: đại nhân Lục Húc chính là bạn trai của tôi!!!】
...

Có câu "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng".

Lục Húc sau khi đưa Bát muội về nhà ổn thỏa liền lập tức lấy điện thoại tra cứu thông tin về Quý Tu Niên.

"Quý Tu Niên, sinh năm 1993 tại Đông Thành, diễn viên điện ảnh nổi tiếng của Hoa Quốc, cũng là người trẻ nhất từng đoạt giải Ảnh đế Hoa Quốc hiện tại..."

Xem qua lý lịch, không nghi ngờ gì nữa, Quý Tu Niên đúng là một diễn viên cực kỳ xuất sắc. Mười bảy tuổi đã ra mắt và nổi tiếng, nhờ bộ phim đầu tay mà đoạt ngay danh hiệu Ảnh đế năm đó. Dù thành danh từ nhỏ, Quý Tu Niên vẫn giữ cho mình lối sống khiêm tốn, không chỉ hoàn thành tốt việc học mà còn tham gia quay nhiều bộ phim điện ảnh kinh điển, được ca ngợi là "diễn viên quốc bảo" của Hoa Quốc.

Sự nghiệp thành công, nhưng đường đời Quý Tu Niên lại đầy sóng gió.

Từ nhỏ đã mất cha mẹ, thành trẻ mồ côi, tình thân đối với cậu ta mà nói là điều xa xỉ.

Mười năm trong giới giải trí vẫn giữ mình trong sạch, không vướng vào bất kỳ scandal tình cảm nào, các mối quan hệ cá nhân vô cùng đơn giản.

Muốn điều tra sâu hơn về cậu ta, chỉ có thể bắt đầu từ chính bản thân cậu ta.

Đúng lúc Lục Húc đang suy nghĩ cách tiếp cận mục tiêu thì một đoạn quảng cáo chương trình tuyển tú đột ngột xuất hiện:

【Mùa hè này, họ sẽ đổ mồ hôi trên sân khấu, theo đuổi giấc mơ tuổi trẻ. Ai sẽ trở thành giấc mơ của hàng vạn thiếu nữ, ai sẽ thành công debut và gặt hái vinh quang vô hạn, ai sẽ trở thành đại diện của sức mạnh tuổi trẻ? Tương lai của họ do bạn quyết định, hãy nhanh tay bình chọn cho thí sinh bạn yêu thích để debut nào! Mùa hè này, hẹn gặp bạn tại 《Thần Tượng Ra Đời》.】

Lục Húc vốn không có hứng thú với tuyển tú, định bấm tắt quảng cáo, nhưng khi nhìn thấy danh sách huấn luyện viên, anh liền dừng tay.

Bốn vị huấn luyện viên, tên Quý Tu Niên sáng rực nằm ở vị trí đầu tiên, vô cùng nổi bật.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play