Sau buổi họp báo công khai, mạng xã hội gần như nổ tung. Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì tới Lâm Dư. Cậu đang bận... yêu đương.
Tối hôm đó, khi hai người vừa trở về biệt thự, Cố Thừa Uyên liền kéo tay , ép cậu vào tường, cúi đầu thì thầm bên tai:
“Vợ à… chồng nhịn cả ngày rồi,Lâm Dư mặt đỏ bừng, cố gắng trấn định: “Anh… em còn chưa tắm…”
“Không sao, chồng giúp em.” Cố Thừa Uyên cười khẽ, bế cậu lên như bế bảo vật.
Kể từ hôm đó, biệt thự có một quy luật mới: từ 9 giờ tối, mọi âm thanh bên trong đều phải giảm xuống, tránh ảnh hưởng đến... sinh hoạt của hai người.
Sáng hôm sau, Lâm Dư được Cố Thừa Uyên ôm từ sau lưng khi đang đánh răng. Gương mặt anh hiện lên trong gương, cằm cọ nhẹ lên vai cậu:
“Vợ à, hôm nay chồng đưa em đi làm nhé?”
“Không cần, anh tự đi là được.”
“Không, hôm nay chồng muốn khoe em.” Lâm Dư chỉ có thể dở khóc dở cười. Cậu từng nghĩ Cố Thừa Uyên là tổng tài lạnh lùng, giờ mới biết... cái gì mà lạnh lùng? Đây là chó con cuồng vợ chính hiệu.
Tới công ty, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người. Một số người cắn răng vì ghen tỵ, số khác thì ngưỡng mộ đến đỏ cả mặt. Nhưng tất cả đều ngậm miệng, không ai dám đụng vào Cố tổng bây giờ — nhất là sau câu tuyên bố ở họp báo hôm qua:
“Cậu ấy là người yêu của tôi. Là vợ tương lai. Ai dám động vào, tôi sẽ khiến cả công ty này chôn theo.”
Tối đó, Lâm Dư nhìn thấy bài đăng của antifan viết rằng cậu “dựa hơi bạn trai”, “một bước lên mây”... Cậu định xoá, nhưng bị Cố Thừa Uyên ngăn lại:
“Vợ à, để đó đi. Chồng chuẩn bị món quà lớn cho bọn nó.”
“Chồng định làm gì thế?”
Cố Thừa Uyên ghé sát, hôn lên trán cậu một cái rồi dịu dàng nói:
“Chồng định làm cho cả thế giới biết, em là ánh sáng của đời chồng. Không ai được xúc phạm ánh sáng của chồng.”
Lâm Dư không nói nên lời. Cảm giác ấm áp trào dâng trong lồng ngực.
Cậu biết, từ giây phút này trở đi… thế giới này dù có bao nhiêu giông bão, chỉ cần có Cố Thừa Uyên nắm tay cậu, thì cậu chẳng sợ gì cả.