Sau bài đăng của Cố Thừa Uy, truyền thông nổ tung, fan náo loạn, anti im bặt. Tuy Cố tổng vẫn chưa công khai chính thức. Chỉ là… động thái kia, ai tinh ý cũng hiểu: người trong lòng anh – là thật.

Vấn đề là… Lâm Dư vẫn chưa biết nên đối mặt thế nào với sự thay đổi đột ngột của Cố Thừa Uy.

---

Show kết thúc, hôm đó về đến nhà, chưa kịp tắm rửa, cậu đã nhận được cuộc gọi từ số quen thuộc.

> “Xuống dưới. Mở cửa.”

 

Cậu vừa mở ra, gương mặt tuấn mỹ kia lập tức đập vào mắt.

Cố Thừa Uy đứng trước cửa, áo sơ mi đen ôm sát thân,làm nổi bật lên thân hình săn chắc,đôi mắt trầm tĩnh dịu dàng 

> “Anh mang cháo đến. Mau ăn đi cho nóng.”

Lâm Dư nghẹn họng.

> “Anh... làm sao biết em chưa ăn?”

> “Em quay show xong về thẳng nhà. Bình thường em không ăn khuya, chỉ trừ khi có người ép mới chịu ăn.”

Cậu mím môi không đáp, mở cửa cho hắn vào.

Cố Thừa Uy điềm nhiên đặt túi lên bàn, rót nước, múc cháo, rút khăn giấy — từng động tác thành thạo như thể đã làm hàng trăm lần.

> “Vì sao anh lại đăng những lời đó?” – Lâm Dư không nhịn được hỏi.

Cố Thừa Uy dừng tay, ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu:

> “Vì tôi yêu em.”

Tim Lâm Dư như bị đập mạnh. Mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ :

> “Cái gì?”

> “Yêu em. Rất lâu rồi. Rất sâu. Và bây giờ — là muốn cưới em.”

> “Anh... không đùa đấy chứ?”

> “Anh chưa từng đùa với điều gì liên quan đến em.”

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, mang theo chút bá đạo, chút dịu dàng… và cả sự quyết liệt quen thuộc.

> “Lâm Dư, đã là vợ tôi, thì tôi không để ai nhìn em bằng ánh mắt khác.”

> “Tôi không cho phép bất kỳ ai tổn thương em, và càng không cho phép em… nghĩ mình không xứng với tôi.”

Cậu ngơ ngác nhìn anh, cổ họng nghẹn lại.

Từ khi nào, người đàn ông từng vô tình kia, lại trở thành một kẻ si tình đến mức… muốn che cả bầu trời vì mình?

---

Hôm sau, Lâm Dư đến studio. Cả ê-kíp ngồi yên lặng nhìn cậu, ánh mắt kỳ lạ.

> “Sao vậy?” – Cậu hỏi nhỏ trợ lý.

Trợ lý run run đưa điện thoại ra:

> “Dư ca... anh chưa xem Weibo sáng nay đúng không?”

Cậu cầm lấy, mở app.

Trang đầu tiên, chính là tài khoản Cố Thừa Uy.

> “Không còn cần phải úp mở nữa. Người tôi yêu – là cậu ấy. Tôi sẽ không giải thích gì thêm, cũng không cần ai chúc phúc. Chỉ cần cậu ấy đồng ý.@Lâm Dư”

— @CốThừaUy

Lâm Dư như bị sốt,mắt cậu đỏ bừng,đầu óc loạn cả lên,trong đầu chỉ vàng lên ba chữ " người tôi yêu".

Vài giây sau, trợ lý thì thầm:

> “Dư ca... anh... có đồng ý không?”

Cậu siết chặt điện thoại, nở  nụ cười khẽ .

> “Tôi còn có thể từ chối sao?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play