Tối nay là cảnh quay ngoại cảnh cuối cùng trong tuần, đoàn phim kéo đến tận bãi biển phía Nam. Không khí lạnh về đêm khiến cả đoàn co ro, riêng Lâm Dư được bọc chăn kín mít, có người riêng pha trà gừng, chuẩn bị nước nóng và khăn ấm – như minh tinh tuyến đầu.

Mọi người đều nghĩ là đạo diễn quan tâm. Chỉ có trợ lý cậu biết rõ, toàn bộ những thứ đó… là Cố tổng dặn chuẩn bị.

Trong lúc nghỉ ngơi, Lâm Dư ngồi một góc, mở điện thoại. Mới mở WeChat, tin nhắn từ Cố Thừa Uy đã nhảy ra.

> “Gió biển lạnh, uống trà gừng đi, vợ.”

Cậu suýt sặc nước.

Từ… vợ?

Cố Thừa Uy nhắn lại nhanh như thể đang nhìn chằm chằm vào màn hình:

> “À nhầm. Là ‘uống đi nhé’. Tự động sửa từ.”

Lâm Dư hơi đỏ mặt, ngón tay gõ gõ màn hình nhưng không nhắn lại.

Còn Cố Thừa Uy ngồi trong xe cách đó không xa, nhìn tin nhắn đã gửi, nhếch môi cười.

“Vợ” thôi mà, gọi trong lòng không biết bao nhiêu lần rồi. Gọi lỡ miệng cũng không sao. Chờ hắn và vợ công khai,hắn gọi hẳn trước mặt luôn.

---

Buổi quay kết thúc lúc 2h sáng. Mọi người vội về khách sạn. Lâm Dư định tự bắt xe thì trợ lý hốt hoảng chạy đến:

> “Dư ca! Xe em hỏng rồi! Với cả đạo diễn nói khách sạn hết phòng…”

Lâm Dư còn chưa phản ứng, một chiếc xe Maybach đã dừng trước mặt.

Cửa xe mở ra, lộ gương mặt lạnh lùng mà tuấn mỹ của Cố Thừa Uy.

> “Lên xe.”

> “Cố tổng,em…”

> “Ngủ khách sạn 3 sao với đoàn hay lên xe tôi có chăn ấm nước nóng và điều hòa tùy chỉnh nhiệt độ?”

Lâm Dư: “…em đi với anh.”

 cậu không  sợ lạnh,chỉ là được ngồi với hắn làm cậu rất vui.

---

Trong xe yên tĩnh, mùi bạc hà nhàn nhạt dễ chịu. Lâm Dư ngồi ghế sau, mắt nhắm lại vì mệt. Cậu không biết ánh mắt phía trước dịu dàng đến mức nào, chỉ thiếu điều ôm luôn người về nhà.

> “Kiếp trước để em đi lúc em còn yêu tôi, kiếp này… dù em chưa từng trọng sinh, tôi cũng phải giữ em đến cùng.”

> “Vợ của tôi, chỉ có thể là em.”

---

Lâm Dư về đến nhà đã hơn 3 giờ sáng. Cố Thừa Uy không để tài xế đưa, mà tự lái xe chở cậu về tận nhà riêng.

Trước khi xuống xe, Lâm Dư khựng lại, quay đầu hỏi nhỏ:

> “Cố tổng… sao dạo này anh tốt với em quá vậy?”

Cố Thừa Uy nhìn cậu, không trả lời ngay. Một giây… hai giây…

> “Vì ngoài em ra, không ai đủ khả năng làm vợ tôi?”

Lâm Dư nghẹn lời, mặt đỏ đến tận tai.

Cửa xe đóng lại, nhưng trái tim cậu lại mở ra một ngăn nào đó — đầy ngọt ngào, đầy khó hiểu… và cả mong đợi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play