Lâm Dư cả đêm không ngủ được.

Không phải vì cậu mệt hay có lịch trình, mà là vì Cố Thừa Uy – người đàn ông từng lạnh như băng, tối hôm qua lại mang cháo đến, hỏi han từng chi tiết nhỏ về sức khỏe của cậu.

Kỳ lạ nhất… là ánh mắt đó. Không còn khinh miệt, không còn hờ hững. Mà giống như… có chút nuối tiếc?

Không… không thể nào.

Cố Thừa Uy là kiểu người nếu không cần sẽ lạnh lùng xoá sổ khỏi cuộc sống, một lần quay đầu cũng không có. Anh từng phớt lờ cậu khi cậu ốm đến mức ngất xỉu trên phim trường. Từng bảo: “Làm diễn viên thì đừng mong người khác thương hại.”

Thế mà giờ lại hỏi cậu có còn chóng mặt không?

Lâm Dư lắc đầu, tự giễu: “Chắc là anh ấy đổi tính rồi.”

Cậu không biết… đúng là Cố Thừa Uy đổi tính rồi. Nhưng là do hắn đổi cả linh hồn.

 

---

Cùng lúc đó, ở cao ốc trụ sở chính Tập đoàn Thừa Huy, Cố Thừa Uy đang ngồi trong phòng họp, mắt không rời màn hình máy tính.

Thư ký khẽ nhắc:

> “Cố tổng, đã qua phần kế hoạch mở rộng. Có cần xem lại không ạ?”

 

> “Không cần. Mở thêm hai chi nhánh ở phía Nam. Ưu tiên ký hợp đồng với kênh truyền hình có Lâm Dư cộng tác.”

 

Thư ký thoáng sững người.

> “Lâm Dư? Là… nghệ sĩ bên Gia Tinh Entertainment ạ?”

 

Cố Thừa Uy không đáp. Hắn cầm bút, ký tên nhanh như gió.

Trong đầu hắn lúc này chỉ có một mục tiêu: trải thảm đỏ cho Lâm Dư đi lên.

Kiếp trước, vì cái danh “người của Cố tổng”, cậu bị bao nhiêu lời dèm pha. Hắn thì mặc kệ, chỉ chăm lo cho sự nghiệp của bản thân. Còn Lâm Dư, ngây thơ, dịu dàng, chẳng bao giờ đòi hỏi gì… cứ thế một mình chịu đựng.

Kiếp này, hắn phải trải đường trước cho em ấy,vợ người khác có cái gì vợ hắn phải có cái ấy.

 

---

Chiều hôm đó, Lâm Dư nhận được một tin nhắn từ trợ lý:

> “Dư ca! Đài Tinh Vân mời em diễn nam chính bộ phim ‘Tình yêu không lời’! Kịch bản hot lắm, đạo diễn còn đích thân chọn em!”

Lâm Dư sửng sốt.

Bộ phim này ban đầu nhắm tới một sao nam tuyến đầu – thậm chí công ty còn chuẩn bị lăng-xê người khác. Sao lại đột nhiên rơi vào tay cậu?

Không thể là may mắn.

Cậu mở WeChat, lướt đến cái tên quen thuộc.

Đắn đo.

Cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn.

Cậu không biết rằng, ở bên kia thành phố, Cố Thừa Uy đang chăm chú nhìn điện thoại, chờ một tin nhắn mà mãi không đến.

 

---

Tối hôm đó, hắn đích thân tới phim trường.

Trợ lý đang bối rối vì trang phục quay bị rách, chưa tìm ra người xử lý thì Cố Thừa Uy đã đưa đến một tổ trang phục chuyên nghiệp.

> “Mỗi phân cảnh của Lâm Dư, tôi muốn tốt nhất.”

 

Mọi người sững sờ nhìn nhau. Không ai dám ho he gì.

Chỉ có Lâm Dư, nhìn bóng lưng kia mà trong lòng dậy lên một cơn sóng mơ hồ.

> “Cố tổng, anh đến đây… vì công việc?”

Cố Thừa Uy quay lại, mắt nhìn thẳng vào cậu.

> “Không. Vì em.”

Giọng nói không lớn, nhưng cả phim trường yên lặng như tờ.

Lâm Dư đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng:

> “Anh đừng nói linh tinh…”

> “Không linh tinh.”

“Từ bây giờ, chuyện gì của em… đều là chuyện của anh.”

Lâm Dư nghẹn lời.

Cậu mím môi, tim đập như trống trận. Mặt nóng lên, mắt cụp xuống. Cậu thấy lạ  với việc được quan tâm kiểu này.

Người đàn ông này thực sự thay đổi rồi sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play