Miếng cắn đầu tiên chẳng ngon chút nào.
Bẫy kẹp biến dị có lớp vỏ thô ráp, cắn vào như nhai cục tẩy, vừa chua vừa chát, nuốt không nổi.
Nhưng lớp màng đỏ bên dưới da xanh lại ngon tuyệt. Mềm mại, ngọt ngào, dai dai.
Giống kẹo dẻo vậy.
Tô Tắc bình thản nhận xét, rồi cắn thêm miếng nữa.
Miếng này phá vỡ bẫy kẹp. Chất lỏng tiêu hóa trong suốt trào ra, mang theo hương cỏ cây, lập tức lấp đầy miệng anh.
Sợ bị sặc, Tô Tắc nuốt theo bản năng. Chất lỏng sền sệt chảy qua thực quản vào dạ dày. Chẳng mấy chốc, anh no căng.
No… căng.
Cảm giác thỏa mãn chưa từng có khiến Tô Tắc mở to mắt, miệng vẫn ngậm cái lỗ vừa cắn, ngẩn người.
Tô Tắc trước giờ ăn không đủ no, nhưng không phải vì anh ăn nhiều. Thực ra, khẩu phần của anh bình thường, thậm chí ít hơn so với đàn ông trưởng thành ở Trung Đô.
Vấn đề là thức ăn anh nạp vào không cung cấp đủ năng lượng cơ thể cần, như thể chỉ uống nước.
Người không uống nước chỉ sống được bảy ngày. Chỉ uống nước, nhiều nhất là một tháng.
Tô Tắc như kẻ chỉ uống nước – tồn tại, nhưng chỉ là tồn tại. Anh không biết trạng thái này kéo dài được bao lâu, chỉ biết nếu cứ thế, sớm muộn anh cũng chết.
Từ khi nhận ra ăn gì cũng chẳng khác nhau, Tô Tắc chỉ chọn đồ ăn vặt năng lượng cao và thực phẩm tiện lợi. Kiếm đủ tiền sống một thời gian, anh ngừng làm việc. Không có việc thì ngủ.
Khi sống một mình ở Trung Đô, nếu ai biết tình trạng của anh, chắc sẽ hoảng hồn. Phần lớn thời gian, anh nằm im trên giường, như đã chết.
Giờ phút này, lần đầu tiên Tô Tắc cảm nhận được dạ dày đầy ắp, não bộ phóng ra cảm giác no nê. Anh hơi choáng, mãi mới nhận ra mình hoàn toàn có thể thoát khỏi bẫy kẹp biến dị và chạy đi.
Cảm giác thật mới mẻ.
Trước đây, ăn bao nhiêu cũng như đổ đầy bụng “nước”, căng tức nhưng vẫn đói khát, tứ chi rã rời.
Tô Tắc nghĩ, liếc nhìn con bẫy kẹp vẫn cố gặm anh.
Là một cái cây, dù biến dị, bẫy kẹp chẳng có não. Nó không nhận ra mình “ăn người không nổi còn bị gặm lại”. Dù bẫy kẹp thủng một lỗ, chất lỏng tiêu hóa chảy ào ào, nó vẫn chẳng bận tâm – lá cây rách tí thôi, có gì to tát?
Mãi đến khi Tô Tắc đứng dậy đi về phía bếp, nó mới lờ mờ nghĩ: Con mồi muốn chạy!
Sao mà để thế được?!
Bẫy kẹp lập tức siết chặt thân, định khống chế Tô Tắc. Nhưng anh thẳng tay vác nó đi, đến khi cái bẫy kẹp khổng lồ va vào khung cửa bếp, nó mới cảm thấy chút không ổn.
Con mồi từ bao giờ mạnh thế này?
Đáng tiếc, dù nhận ra sai sai, bẫy kẹp vẫn bám riết Tô Tắc theo bản năng, không chịu buông con mồi khó khăn lắm mới tóm được.
Cho đến khi Tô Tắc cầm dao phay chém một nhát vào thân nó, nó mới giật mình giãy giụa. Nhưng rõ ràng, đã quá muộn.
Vài nhát dao chém đứt cây bẫy kẹp, Tô Tắc mặt không đổi sắc, nắm lấy cái bẫy vẫn đang quẫy, giơ lên trên một lọ thủy tinh, hứng chất lỏng tiêu hóa chảy ra.
Lọ thủy tinh là đồ Tô Thu Du từng dùng để muối dưa, bỏ không từ khi bà bị bệnh. Giờ đây, nó lại cực kỳ phù hợp để chứa chất lỏng ăn mòn của cây bẫy.
Hứng được khoảng nửa lọ, chừng ba bốn cân, cây bẫy kẹp mới ngừng giãy, trông như sắp chết.
Chất lỏng tiêu hóa là cơ quan tiêu hóa của cây bẫy, đồng thời cũng là nguồn sống của nó, chủ yếu là nước – thứ cực kỳ quan trọng với thực vật.
Cả tuần không được tưới, cây bẫy kẹp biến dị sống sót nhờ gặm rễ cây khác. Đêm qua, nó lại tiết chất lỏng cả đêm để “làm mềm” Tô Tắc. Lượng chất lỏng này là chút “lương thực” cuối cùng của nó. Mất đi, nó như mất hết nước trong cơ thể, không thể sống nổi.
Tô Tắc lắc cái bẫy mềm oặt, chắc chắn không còn một giọt chất lỏng nào, rồi nhìn xuống sàn khu ăn uống.
Phí quá…
Nhưng dù đói thế nào, Tô Tắc cũng không thể liếm sàn. Anh chuyển ánh mắt sang thân cây bẫy kẹp.
Vỏ ngoài chắc chắn không ăn được, nhưng lớp màng đỏ giống kẹo dẻo thì phải lột ra. Phần thân cũng cần kiểm tra, biết đâu tìm được thứ gì ăn được.
Dưới cơn đói thúc đẩy, Tô Tắc làm việc đầy năng lượng. Chẳng mấy chốc, anh xử lý xong: phần giữ được cho vào tủ lạnh, phần bỏ đi nhét vào túi rác.
Dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, tắm rửa, thay quần áo xong, Tô Tắc cầm điện thoại ngồi xuống phòng khách, định lên mạng xem tình hình bên ngoài. Nhưng vừa mở khóa, anh đã thấy thông báo “không có tín hiệu” chói mắt ở góc trái.
Tô Tắc nhíu mày, cầm điện thoại ra cửa sổ khu ăn uống, nhìn ra ngoài.
Khu tập thể cũ không có cây xanh, nhưng ngoài đường ven khu có hàng cây. Cây ngô đồng ở cổng, vốn cao bằng hai tầng lầu, chỉ qua một đêm đã cao thêm năm sáu mét, thân to gấp đôi. Rễ cây đâm lên, phá nát đường nhựa, trông như những con rắn nâu khổng lồ.
Giữa đám rễ ấy, Tô Tắc thoáng thấy vài mảnh vải.
“Tiểu… Tiểu Tắc…” Một giọng nói run rẩy, hoảng sợ vang lên từ xa. Tô Tắc nhìn theo, thấy ông Lưu – hàng xóm hôm qua còn “kết tội” anh “lòng dạ độc ác”.
Tô Tắc nhìn ông, không nói gì.
Trước đây, để tiết kiệm sức, anh ít nói, ít làm. Giờ no bụng rồi, nhưng ai biết bữa ăn tiếp theo ở đâu? Tốt nhất vẫn nên giữ thói quen tiết kiệm năng lượng.
Huống chi, anh chẳng muốn dây dưa với người từng nói xấu sau lưng mình.
Ông Lưu bị ánh mắt Tô Tắc làm cho chột dạ, nhưng vẫn cố hỏi: “Cháu biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Tô Tắc lắc đầu.
“Cháu cũng không biết? Vậy phải làm sao đây…” Ông Lưu lo đến run tay. “Sáng nay ta đi mua rau, tới cổng khu thì thấy một người bị cây ăn… Cây ăn người! Cây sao lại ăn người được…”
Thấy ông Lưu càng lúc càng hoảng, Tô Tắc cuối cùng lên tiếng: “Đêm qua ông có nghe thấy gì không?”
Ông Lưu sững sờ: “… Không, ta uống thuốc ngủ rồi ngủ luôn, chẳng nghe gì cả… Tiểu Tắc, cháu nghe được gì à?”
Tô Tắc nghĩ một lúc, rồi lắc đầu. Đêm qua, anh mải mê đối phó với cây bẫy kẹp biến dị, tinh thần tập trung hoàn toàn vào nó. Sau đó, anh đói đến hoa mắt chóng mặt, chẳng để ý gì đến xung quanh.
“Thế giờ phải làm sao? Điện thoại cũng không gọi được…” Ông Lưu lo lắng xoay vòng, thấy Tô Tắc nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì, mắt ông sáng lên. “Tiểu Tắc… Hay cháu ra ngoài xem thử đi? Cháu thấy đấy, trong khu này, chắc chỉ có cháu trẻ khỏe nhất, chạy nhanh hơn mấy ông bà già yếu như chúng tôi. Cháu ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra, về rồi cùng nghĩ cách giải quyết…”
Dưới ánh nhìn của Tô Tắc, giọng ông Lưu nhỏ dần, gần như lí nhí. Rồi ông đột nhiên lớn tiếng: “Tôi không bảo cháu đi chịu chết đâu! Nhưng cháu biết tình hình khu mình mà. Trẻ con thì đi nơi khác, hoặc cả nhà chen chúc chẳng có tiền. Cháu thì tự do, không vướng bận gì…”
“Được.” Tô Tắc lên tiếng, quay vào nhà.
“Thật sao?!” Ông Lưu mừng rỡ reo lên, nhưng ngay lập tức nhận ra mình to tiếng quá, vội che miệng, lùi xa cửa sổ.
Tô Tắc vào bếp, lấy một lọ thủy tinh từ đống chai lọ, đổ đầy chất lỏng tiêu hóa của cây bẫy kẹp.
Thực ra, dù không có ông Lưu nói, anh cũng định ra ngoài xem.
Nhờ giác quan nhạy bén hơn người, Tô Tắc đã sớm nhận ra nhiều dấu hiệu bất thường. Nhưng cụ thể là gì, anh cần điều tra.
Hơn nữa, mới có một lúc mà anh đã hơi đói rồi.
Uống một ngụm chất lỏng tiêu hóa, Tô Tắc liếm chất lỏng còn sót ở khóe môi, tính toán xem chỗ này đủ ăn bao lâu.
Nhiều nhất một ngày.
Chất lỏng tiêu hóa chủ yếu là nước, có chút năng lượng, nhưng trừ đi phần nước thì chẳng đáng là bao. Còn lớp màng đỏ dai ngon thì năng lượng lại thua cả chất lỏng.
Không muốn bị đói lần nữa, Tô Tắc phải chủ động hành động.
Đổ đầy lọ thủy tinh lần nữa, anh vặn chặt nắp, lấy từ tủ lạnh một hộp màng đỏ, rồi cầm con dao phay trên thớt – dù sao cũng cần thứ phòng thân.
Cho tất cả vào ba lô, Tô Tắc mở cửa, vừa đến cầu thang thì nghe giọng run rẩy của ông Lưu từ phía sau.
“Tiểu… Cẩn thận nhé… Nếu không ổn thì quay về…”
Tô Tắc ngoảnh lại, nhìn ông lão núp sau khe cửa, lặng lẽ gật đầu, rồi tiếp tục xuống lầu.
Mỗi tầng, anh dừng lại ở hành lang, lắng nghe động tĩnh sau từng cánh cửa. Đến tầng một, anh đã nắm rõ tình hình các hộ trong dãy.
Năm tầng, tổng cộng mười hộ, tính cả anh. Một hộ yên tĩnh như chết, kèm mùi máu nồng. Một hộ không âm thanh, không mùi máu. Hai hộ có mùi máu và tiếng thở nặng nề không giống người. Năm hộ còn lại không có mùi máu, nhưng có tiếng người hoạt động.
Mười hộ, còn sáu – khoảng 60% sống sót. Nhưng nếu tính những người rời đi, con số thật có lẽ chỉ khoảng 50%.
Hít sâu, Tô Tắc đeo ba lô, bước ra khỏi hành lang, đến cổng khu, nhìn đám rễ cây dưới chân.
… Càng nhìn gần, càng giống rắn.
Còn mấy mảnh vải, đúng như dự đoán, là quần áo. Người mặc quần áo vẫn còn đó, nhưng chỉ là một lớp da mỏng bọc xương, như xác khô trong phim kinh dị hạng ba. Nhưng chúng không khô quắt, mà có cảm giác ướt át, ghê tởm.
Máu đâu? Thịt đâu? Tô Tắc nghĩ, lấy dao phay từ ba lô, giơ lên chém mạnh vào rễ cây!
Keng!
Rõ ràng là gỗ, nhưng âm thanh lại như kim loại. Tô Tắc nhìn vết cắt chưa tới ba ly trên rễ, híp mắt, một lúc sau mới dời ánh nhìn sang đống hài cốt.
Dưới rễ cây, bộ hài cốt nằm ngay ngắn, quần áo còn nguyên, hình dạng hoàn chỉnh. Toàn thân bị rễ cây quấn chặt, tạo thành tư thế ngủ quỷ dị, như thể rễ cây là tấm chăn đắp lên.
Nhìn một lúc, Tô Tắc đứng dậy, quan sát xung quanh. Anh nhận ra các cây ngô đồng khác trên đường không hề thay đổi, dù rõ ràng cùng loài với cây này.
Tô Tắc khó hiểu, đi một vòng quanh cây ngô đồng biến dị. Thân cây to gấp đôi bình thường, rễ chiếm khoảng 30 mét vuông, chắn ngang cả con phố, chặn cổng khu. Chiều cao thì khỏi nói – ngẩng đầu lên, nó như che cả bầu trời.
Quan trọng hơn, ở phần rễ, Tô Tắc thấy bảy, tám bộ hài cốt, chủ yếu là người, chỉ có hai bộ là động vật.
Tô Tắc nhìn bộ xương rõ ràng thuộc về một con chó lớn, giẫm lên rễ cây dưới chân, hơi bực bội.
Trông như ăn no, sao giờ lại im re?
Dao phay chém không xi nhê, đốt lửa thì không khả thi. Chẳng lẽ phải kiếm cưa điện sao?