Ngày 9 tháng 4, lúc 1 giờ chiều.

Khi Tô Tắc bước lên xe, tài xế taxi đang nghe Bản tin thời sự với giọng phát thanh viên vang lên rõ ràng trong không gian xe.

“Chuyên gia cho biết, dịch ký sinh trùng đang bùng phát ở Cát Tang liên quan mật thiết đến văn hóa ẩm thực của đất nước. Sản phẩm hải sản rất dễ mang theo trứng ký sinh và virus, nên hạn chế việc ăn sống.”

“Trận mưa thiên thạch chòm Tiểu Hùng đã kết thúc từ một tháng trước, nhưng ‘cơn sốt thiên thạch’ vẫn chưa hạ nhiệt. Chuyên gia cảnh báo rằng các thiên thạch phần lớn rơi vào khu vực không có người ở, tìm kiếm chúng rất nguy hiểm, đặc biệt là khi ‘thợ săn thiên thạch’ đang xuất hiện khắp nơi.”

Tô Tắc lắng nghe một cách nghiêm túc thì tài xế bất ngờ lớn tiếng: “Như viên thiên thạch ở Trường Lăng Sơn, ai mà dám đi tìm!”

Tô Tắc quay đầu nhìn tài xế, đôi mắt tím lấp lánh dưới ánh nắng như hai viên pha lê sáng. Tài xế hơi sững người, sau đó càng hào hứng: “Cậu không biết sao? Mưa thiên thạch xảy ra vào ngày thứ ba! Toà thị chính đã thông báo rằng thiên thạch rơi ở chỗ sâu trong Trường Lăng Sơn, nơi đó là khu rừng nguyên thủy có mãnh thú lui tới, chẳng ai dám lại gần!”

Không đổi sắc mặt, Tô Tắc chỉ nhìn về phía trước mà không đáp lại.

Tài xế tiếp tục nói không ngừng: “Trước đây nhiều người thích đi thám hiểm ở Trường Lăng Sơn, nhưng nhiều người đã mất mạng, khiến không khí nơi đó càng u ám hơn. Dù thiên thạch giá trị, cũng không đáng để đánh đổi mạng sống. Tôi nghe tin tức nói rằng thiên thạch này nhìn có vẻ oai hùng, nhưng thực tế thể tích lại nhỏ, không có gì đặc biệt cả…”

Cuối cùng, tài xế đưa Tô Tắc đến bệnh viện Nhân Dân 1 ở Lạp Dương. Khi đến nơi, tài xế đưa mã QR thanh toán: “Mười tám tệ năm.”

Vừa quét mã xong, Tô Tắc liền nghe thấy tiếng còi cứu thương inh ỏi từ xa. Một loạt xe cứu thương lao vào bệnh viện.

Tài xế ngoái cổ nhìn theo và bình luận: “Chắc có chuyện lớn, không giống tai nạn giao thông rồi…”

Không chờ ông ta nói hết, Tô Tắc đã trả tiền, mang theo hộp cơm xuống xe, hoàn toàn không để tâm đến sự huyên náo phía sau."

Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Tô Tắc, tài xế khẽ hít một hơi, tiếp tục hành trình. Vừa đeo tai nghe, ông vừa gọi điện: “Này, lão Lưu! Tôi vừa gặp người giống hệt như Trương kể! Da trắng như tuyết, tóc mượt mà, đôi mắt tím long lanh như pha lê…”

Tô Tắc cầm hộp cơm, lặng lẽ đi qua khu khám bệnh và tiến tới khu u khoa (1) dành cho bệnh nhân nội trú. Không gian nơi này hoàn toàn tương phản với sự náo nhiệt ở bên ngoài bệnh viện: mọi người đều bước đi vội vã, khuôn mặt nhuốm vẻ u sầu, không khí trầm mặc hơn hẳn.

Tô Tắc bước vào thang máy, đi lên tầng 3. Vừa ra khỏi thang máy, anh đã chạm mặt bác sĩ chủ trị đang đi kiểm tra phòng.

Nhìn thấy anh, khuôn mặt mệt mỏi của bác sĩ bỗng nhẹ nhõm hơn, nở nụ cười chào hỏi: “Tiểu Tô, cậu đến rồi. Tôi vừa kiểm tra cho bà của cậu, tình trạng hồi phục rất tốt. Quan sát thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện.”

“Được, cảm ơn bác sĩ.”

“Không có gì, mau vào đi.”

Bác sĩ nói xong liền tiếp tục công việc. Một vài thực tập sinh đi theo sau, vừa quay đầu nhìn Tô Tắc vừa thì thầm: 

“Đây là người mà cả phòng gọi là ‘Bạch nam thần (2)’ sao? Quả nhiên danh bất hư truyền!” 

“Mắt anh ta sao lại màu tím nhỉ? Có phải do bệnh lý đặc biệt không?” 

“Chủ nhiệm vừa nói bà anh ta ở phòng 307, đúng không?” 

“Đúng vậy, nửa tháng trước vừa phẫu thuật.” 

“Chuyển biến tốt đẹp thật hiếm thấy, tôi chưa từng gặp trường hợp nào như vậy…”

Tô Tắc đẩy cửa phòng 307, nhìn thấy bà mình đang ngồi trên giường bệnh, đắm chìm trong ánh nắng. Trong lòng anh chợt thắt lại.

“Chuyển biến tốt đẹp… sao?”

Bà anh, đã ngoài 60 tuổi, mắc ung thư dạ dày, cơ thể gầy gò nhưng sắc mặt lại hồng hào, tinh thần sáng láng. Dù vậy, Tô Tắc không cảm thấy chút vui mừng nào.

“Tiểu Tắc,” Tô Thu Du nhìn anh, mỉm cười vẫy tay, “Sao đứng ngẩn ra đó? Vào đây nào.”

Tô Tắc bước đến, đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, định kéo bàn ăn ra nhưng bị bà ngăn lại.

“Không vội, bà chưa đói. Con ngồi xuống nghỉ ngơi đi, đi tới đi lui chắc mệt lắm rồi?”

Tô Tắc nghe lời, ngồi xuống ghế bên giường, khẽ đáp: “Không mệt.”

Bà nhìn anh đầy yêu thương: “Con vẫn giống như hồi nhỏ, lúc nào cũng an tĩnh như vậy.”

Bà giơ tay lên đầu làm động tác đo chiều cao: “Lúc cảnh sát đưa con đến đây, họ nói con mới 14 tuổi. Khi đó bà nghĩ, 14 tuổi mà cao thế này, chắc sau này phải cao đến 1m9. Ai ngờ 9 năm trôi qua, con chẳng cao thêm chút nào. Nếu bà không biết rõ mọi người trong cô nhi viện, chắc đã nghĩ có ai bắt nạt con, cướp đồ ăn của con rồi.”

Tô Tắc khẽ chỉnh lại chăn cho bà, dù anh biết hành động này chẳng giúp ích gì. Chiếc chăn chỉ chắn gió, không thể giữ lại sinh mệnh đang dần cạn kiệt của bà. Nhưng anh vẫn muốn làm.

“Đó là vì con đối xử tốt với mọi người,” bà nắm tay anh, nhẹ nhàng vỗ về, “Dù con ít nói, sức khỏe không tốt, nhưng con luôn cố gắng giúp đỡ. Năm đó, khi động đất xảy ra, tủ đồ đổ xuống mà không ai bị thương, là nhờ con đúng không?”

Tô Tắc giật mình, định phủ nhận nhưng lại bắt gặp ánh mắt giảo hoạt của bà.

“Đừng chối. Trong cô nhi viện, ngoài con ra, những đứa trẻ khác đều có khuyết tật. Chúng thậm chí còn không biết động đất là gì, làm sao biết chạy? Tủ cao hai mét đổ xuống mà không ai bị thương, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?”

Tô Tắc cúi đầu, im lặng không nói.

Tô Thu Du nhẹ nhàng vỗ tay anh, mỉm cười: “Con là một đứa trẻ ngoan, thông minh, ôn nhu. Nhưng vì tính cách hơi lạnh lùng nên không dễ kết bạn. À đúng rồi, bạn học cấp ba của con, tên là gì nhỉ... Hình Luật, phải không?”

Tô Tắc khẽ ừ một tiếng.

“Cậu ấy cũng là một đứa trẻ tốt. Hai đứa còn giữ liên lạc không?”

“Không.”

Bà thở dài: “Hồi cấp ba, hai đứa chơi thân lắm. Sao giờ lại không liên lạc nữa? Nếu có cơ hội, con nên nối lại quan hệ đi. Tình bạn thuần khiết thời niên thiếu rất quý giá, đừng dễ dàng đánh mất.”

Tô Tắc lại gật đầu, không hoàn toàn đồng ý nhưng cũng không phản đối.

Tô Thu Du nhìn anh, lòng bỗng gợn lên một nỗi lo không rõ ràng.

Là viện trưởng cô nhi viện, bà đã nuôi nấng hàng trăm đứa trẻ, trong đó có một bé mắc chứng bạch tạng – da trắng, tóc vàng nhạt, mắt đỏ và rất nhạy cảm với ánh sáng. Nhưng Tô Tắc thì khác.

Da anh là màu trắng ngà tự nhiên, không hiện mao mạch máu hồng nhạt. Tóc anh bạch thuần mịn màng, đôi mắt tím biếc như đá quý lấp lánh. Quan trọng nhất, anh không sợ ánh sáng, thị lực tốt, nếu không phải vì tình trạng thiếu máu nghiêm trọng, anh chẳng khác gì những đứa trẻ bình thường.

Cảnh sát và bác sĩ chỉ kiểm tra qua loa rồi dựa vào kinh nghiệm mà kết luận. Nhưng bà, người đã chăm sóc anh suốt 4 năm, biết rằng có điều gì đó đặc biệt ở Tô Tắc.

Gần đây, bà luôn cảm thấy thời gian không đủ, trong khi còn rất nhiều điều muốn dặn dò anh: hãy ra ngoài nhiều hơn thay vì ở mãi trong nhà, đừng vì lười giải thích mà bị hiểu lầm, đừng mãi giữ khoảng cách với mọi người…

Nhưng cuối cùng, bà chỉ giơ tay lên, chỉ vào trán anh: “Sau này, đừng nhìn chỗ này nữa. Động tác đó quá rõ ràng.”

Nghe vậy, theo phản xạ, Tô Tắc ngẩng đầu nhìn lên.

Ngay lập tức, một hình chiếu xuất hiện. Đó là một khối hình chữ nhật, dài bằng hai ngón tay, màu tro đen trong suốt, với một góc nhỏ màu đỏ chiếm chưa tới 10%.

Hình chiếu lơ lửng phía trên trán anh, luôn lập lòe như đang cảnh báo điều gì đó.

Dù không chơi trò chơi, Tô Tắc biết đây giống như thanh máu trong các game, khi hết thanh này, nhân vật sẽ chết. Anh không muốn liên hệ hình chiếu này với sinh mệnh của mình, nhưng không tìm được lời giải thích hợp lý hơn.

May mắn thay, hình chiếu này không xuất hiện liên tục; chỉ cần anh không chú ý, nó sẽ từ từ biến mất, cho đến khi anh vô tình liếc nhìn lại.

Ý thức được hành động vừa rồi chính là bằng chứng cho lời nói của bà, nét mặt luôn bình tĩnh của Tô Tắc thoáng chút thay đổi. Anh nhíu mày, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Anh biết chẳng ai tin mình, mà anh cũng chẳng thể chứng minh điều này.

Tô Thu Du vỗ tay anh an ủi: “Yên tâm, chuyện này ta chưa từng kể với ai. Con cũng không cần giải thích. Mỗi người đều có bí mật riêng, ta chỉ không muốn con vì điều đó mà bị hiểu lầm.”

Thực tế, ngoài hai năm đầu thường xuyên nhìn, về sau tần suất Tô Tắc quan sát nó càng ngày càng giảm. Đã hơn một năm nay, anh thậm chí không nhìn đến nó.

Rốt cuộc, "mắt không thấy, tâm không phiền."

Tô Tắc không giải thích, chỉ khẽ lên tiếng đáp lại lời bà.

Tô Thu Du mỉm cười vui vẻ, tiếp tục dặn dò: “Tiểu Tắc, hãy chăm sóc bản thân thật tốt, ra ngoài và cảm nhận thế giới này nhiều hơn… Thế giới này rất đáng yêu, con phải dùng trái tim để cảm nhận nó…”

Lời chưa kịp nói hết, bà đột ngột ngáp một cái. Vài giây trước bà còn tràn đầy tinh lực, nhưng giờ đây đôi mắt bà sụp xuống, dường như không thể mở nổi.

“Buồn ngủ quá… Tiểu Tắc, bà ngủ trước nhé…”

“… Được ạ.”

Bệnh trạng ba: Ngủ bất thường và không theo quy luật.

Tô Tắc đưa tay định kéo chăn cho bà, nhưng rồi lại dừng lại, chỉ lặng lẽ nhìn bà khi ngủ.

Sự chuyển biến bất ngờ này chỉ mới xảy ra trong vài ngày gần đây.

Ban đầu, tình trạng của Tô Thu Du cải thiện rất tốt, các chỉ số ổn định. Tô Tắc thậm chí không còn ngửi thấy mùi hôi của sự thối rữa trên cơ thể bà.

Nhưng sáu ngày trước, bà bắt đầu ăn rất nhiều và trở nên tinh thần phấn chấn chỉ trong một đêm.

Cơ thể bà phục hồi với tốc độ không tưởng, nhưng cùng lúc đó, hiểm họa cũng ngày càng lan rộng. Hai luồng sức mạnh – một bên suy yếu và một bên gia tăng – biến cơ thể bà thành chiến trường tranh đoạt. Sự khỏe mạnh và sắc mặt hồng hào chỉ là hồi quang phản chiếu.

Bác sĩ không phát hiện ra điều này, có lẽ vì ông quá bận rộn. Gần đây, số lượng bệnh nhân trong khoa ung bướu tăng vọt khiến ông nhiều ngày không nghỉ ngơi. Hơn nữa, theo yêu cầu của Tô Tắc, các kết quả kiểm tra đều cho thấy mọi thứ bình thường.

Cầm báo cáo kiểm tra trên tay, Tô Tắc từng nghi ngờ bản thân, nhưng anh nhanh chóng nhận ra trận chiến này diễn ra ở một nơi quá sâu bên trong. Y học hiện đại dù có phát hiện ra, cũng không thể can thiệp được.

Trận chiến không tiếng động này vừa hung hiểm vừa bí ẩn. Nếu Tô Thu Du còn trẻ, ở độ tuổi 20, có lẽ bà đã đủ sức vượt qua. Nhưng giờ đây bà đã 64 tuổi.

Hiện tại, cuộc chiến này đang đến hồi kết.

 

  1. "U khoa" là khoa chuyên biệt trong bệnh viện, tập trung vào việc chẩn đoán, điều trị các bệnh liên quan đến ung thư hoặc khối u. Đây là nơi mà các bệnh nhân bị các loại u lành tính hoặc ác tính được chăm sóc, theo dõi và điều trị bởi đội ngũ y bác sĩ chuyên khoa.
  2. Theo nguyên văn ghi “siêu soái bạch hóa nhi” nghĩa là cách nói nhằm miêu tả một người có vẻ đẹp vượt trội và gây ấn tượng mạnh mẽ. "Bạch hóa nhi" ám chỉ đặc điểm về làn da, tóc hoặc mắt mang màu sắc sáng rực, đặc biệt như trắng ngà hoặc tinh khiết, thường được so sánh với hình ảnh siêu nhiên hoặc thần thoại. Cụm từ này kết hợp với "siêu soái" (cực kỳ đẹp trai) để nhấn mạnh vẻ ngoài nổi bật, vừa thanh tú vừa thu hút ánh nhìn. p/s: t không nghĩ ra cách gọi hay hơn, mn thấy cách gọi nào hay hơn góp ý cho t nha.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play