"Mình trở về rồi đây."

Thông báo giải nghệ của Peanut được đăng lên vào một buổi chiều lặng lẽ. Không buổi họp báo, không buổi phỏng vấn chia sẻ, không có cả một dòng tiêu đề rầm rộ nào. Chỉ là một bài đăng ngắn ngủi, phía dưới là hình ảnh những chiếc áo đấu đã gắn bó với cậu suốt những năm tháng rực rỡ nhất.

"Mình sẽ tạm dừng sự nghiệp thi đấu để thực hiện nghĩa vụ quân sự. Hẹn gặp lại vào một ngày không xa."

Không ồn ào, không phô trương. Giống hệt như cách Peanut đã sống suốt thời thanh xuân của mình: chân thành, giản dị.

Hai năm sau 

Sân đấu đã thay đổi. Thế hệ trẻ kế thừa, những cái tên mới nhanh chóng chiếm lĩnh những vị trí mà Peanut và thế hệ cậu từng đứng. Chỉ có những người từng cùng cậu chiến đấu, mới thực sự biết rằng: có những vị trí vĩnh viễn không thể thay thế. Trong số đó, có Faker. Dù họ đã không còn là đồng đội suốt bao năm nay, dù sự nghiệp đã đưa mỗi người đi về một hướng khác,
nhưng mỗi lần nhìn thấy chiếc áo số quen thuộc của đội tuyển năm xưa, Faker vẫn không tránh khỏi có chút suy tư. Có những người, một khi đã từng song hành, thì dù có xa cách, vẫn mãi là đồng đội trong lòng nhau.

Peanut trở về vào một ngày trời trong nắng nhẹ. Không thông báo rình rang, chỉ là một tấm ảnh đăng lên Instagram — đôi giày thể thao cũ kỹ, nền là mặt đường bụi mờ.

"Mình trở về rồi đây."

Một dòng duy nhất. Nhưng chỉ thế thôi, cũng đủ để cộng đồng người hâm mộ bùng nổ. Tên của Peanut leo lên top tìm kiếm. Fan để lại hàng ngàn bình luận chào mừng. Đồng đội cũ nhắn tin hỏi thăm. 

Cậu mất ba tháng để ổn định lại cuộc sống. Cậu trở về căn nhà ngày trước đã mua, căn nhà cậu vẫn hay nhờ bố mẹ trông nom. Những ngày đầu tiên, cậu dành thời gian sắp xếp đồ đạc, đi dạo quanh khu phố mới, đón năm bé mèo từ chỗ bố mẹ về, tìm kiếm những quán ăn ngon. Ban ngày, cậu tập thể dục, đọc sách, học thêm chút kỹ năng mới. Ban đêm, cậu ngồi trước máy tính, thi thoảng ghé vào các buổi stream của đồng đội cũ, âm thầm thả tim, âm thầm mỉm cười.

Không ai hối thúc cậu phải vội vàng trở lại.
Mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi.

Và rồi, vào một đêm tháng 10 đầy gió, Peanut đăng một Story nền trắng đơn giản:

"8h tối chủ nhật tuần này, mình sẽ livestream comeback. Hẹn gặp mọi người ở livestream nhé."

Không màu mè, không hiệu ứng rườm rà. Chỉ vài chữ, đủ để mạng xã hội dậy sóng. Fan reo hò, lập project chào mừng. Đồng đội cũ, bạn bè streamer chia sẻ story với những lời nhắn yêu thương. 

Chủ nhật - 7:55 PM. Phòng livestream đã sáng đèn. Máy tính đã sẵn sàng, webcam đã bật, micro đã kiểm tra kỹ càng. Peanut ngồi trước màn hình, tay vuốt nhẹ ly nước ấm trên bàn.
Mắt cậu dừng lại vài giây trên chiếc đồng hồ treo tường. Tim đập hơi nhanh — thứ cảm xúc quen thuộc mà cậu tưởng đã lãng quên suốt hai năm qua.

Hít sâu. Click chuột. Màn hình bật sáng. Ngay lập tức, số lượng người xem tăng vọt.

"Trời ơi Wangho yaa~~~~~~ 😭😭😭"
"Chào mừng trở về!!!!"
"Không tin được lại thấy anh ngồi đây 😭"
"Đậu nhỏ tụi tuiiiii 😭😭😭"

Cậu mỉm cười. Nụ cười ấy vẫn như ngày nào — ấm áp, rạng rỡ, mang theo chút gì đó dịu dàng khiến người ta yên lòng.

"Xin chào mọi người. Đã lâu không gặp... Mình thật sự rất nhớ các bạn." Giọng cậu hơi khàn, nhưng vẫn trầm ấm.

Làn sóng bình luận tiếp tục bùng nổ.

Peanut kể sơ qua về quãng thời gian trong quân đội: Những ngày chạy bộ rèn luyện, những lần nhớ game, nhớ stream đến mức thao thức giữa đêm. Cậu cười, ánh mắt lấp lánh khi kể về những kỷ niệm vụn vặt, giản dị.

Trong lúc cậu đang trả lời câu hỏi fan, một cái tên quen thuộc hiện lên trong danh sách donate:

" LSH đã donate 250.000 phô mai: Chào mừng trở lại."

Không thêm một chữ thừa. Không icon, không màu mè.

Peanut hơi khựng lại. Ánh mắt lướt nhanh qua dòng donate ấy, khoé môi khẽ cong lên.

"À, có cả người anh đặc biệt nào đó cũng đến chào mình..."
Giọng cậu trầm thấp, như mang theo tiếng cười không giấu được.

Fan trong chat lập tức rối loạn:

"Ủa ai ai ai ????"
" LSH? Là người đó hả??? Trời ơi 😭😭"
" Nếu đúng là hint to đùng áaaa 😭😭😭"

Cậu chỉ cười, lắc đầu, không giải thích thêm.

Cuối buổi stream, Peanut cúi đầu cảm ơn tất cả.

"Thật sự, mình biết ơn vì các bạn đã không quên mình, đã chờ đợi mình trở về." Giọng cậu chậm rãi.

"Mình sẽ dành thời gian sắp tới để gặp gỡ lại anh em, đồng đội cũ, những người bạn đã đồng hành cùng mình suốt những năm tháng đẹp nhất."
Cậu nhìn vào webcam bằng ánh mắt chân thành.

"Nhất định, chúng ta sẽ còn gặp lại nhiều lần nữa."

Khi tắt stream, căn phòng nhỏ chìm vào yên tĩnh. Cậu tựa lưng ra ghế, ngước mắt nhìn trần nhà. Một nụ cười thật khẽ nở trên môi. Ở đâu đó ngoài kia, người đã từng cùng cậu gắn bó trong những ngày tháng rực rỡ nhất, cũng đang lặng lẽ dõi theo.

Không ồn ào. Không phô trương. Chỉ có sự hiện diện âm thầm, nhưng đủ để sưởi ấm cả một góc trái tim.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play