Chương 6: Áo khoác da chồn 01

Tác giả: Mộc Sanh 

Editor: YingYing

Phương Hạ chậm rì rì trở về phòng mình, đẩy cửa phòng ra, Phù Cẩn quả nhiên vẫn còn trong phòng cậu, vẫn đứng bên cửa sổ đối diện cuối giường, yên lặng nhìn ra ngoài. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài tối đen như mực, cũng không biết vị đại gia quỷ này đang thưởng thức cảnh đẹp gì.

Tiếng Phương Hạ đẩy cửa phòng ra làm kinh động Phù Cẩn, anh nghiêng đầu nhìn về phía huyền quan. Phương Hạ chạm phải ánh mắt của Phù Cẩn, chỉ cảm thấy sau gáy lạnh buốt. Đây thật không phải là cậu nhát gan, tuy tục ngữ nói, ban ngày không làm chuyện xấu, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, đó là chưa thật sự thấy quỷ. Thật sự thấy rồi, người bình thường chắc chắn sẽ sợ, chỉ có cậu đây không bị dọa tè ra quần tại chỗ, tuyệt đối là loại gan to bằng trời!

"Cái kia..." Phương Hạ nuốt nước miếng, tự giác tự nguyện khai báo hành tung vừa rồi với Phù Cẩn, "Tôi vừa đi tìm bà già Cảnh... tức là Cảnh Văn Thu, anh biết rồi đúng không? Chuyện của anh bà ấy đều giải thích cho tôi rồi."

Phù Cẩn khẽ gật đầu, tỏ ý đã biết.

"Thời gian không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon." Phương Hạ vừa nói, người vừa lùi ra ngoài, cậu quyết định sang phòng đối diện của Vương Kha ngủ.

"Cậu còn muốn đi đâu?" Ánh mắt Phù Cẩn chuyển động, dừng lại trên bàn chân vừa bước ra khỏi phòng của Phương Hạ.

"...Tôi sang chỗ Vương Kha ngủ, tôi buổi tối ngủ ngáy, nghiến răng, còn nói mơ, sợ ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi."

"Rồi tôi cũng sẽ quen thôi." Phù Cẩn khẽ dừng lại, rồi nói, "Cậu rồi cũng sẽ quen thôi."

Phương Hạ: "..." Tôi phải quen cái gì chứ? Quen sống chung một phòng với quỷ sao?

Phương Hạ im lặng không nói gì.

Phù Cẩn yên lặng nhìn cậu.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, lặng lẽ so tài, cuối cùng Phương Hạ bại trận, lặng lẽ đưa chân vừa bước ra ngoài cửa, rụt trở lại trong phòng.

Cũng đúng, rồi cũng sẽ quen thôi. Cậu đã thành người thừa kế của gia tộc thần côn, lại còn bị mở mắt âm dương, đã có thể đoán trước cơ hội gặp quỷ sau này chắc chắn không ít, vậy thì cứ bắt đầu quen từ con lệ quỷ tổ truyền của nhà họ Cảnh này trước đi, ít nhất vị này trông cũng rất đẹp mắt.

Phương Hạ mang theo tâm trạng lo lắng thấp thỏm chui vào chăn. Trong tình huống biết rõ trong phòng có một con lệ quỷ, ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi và bất an, dù con quỷ đó không có chút ý định làm hại người nào. Cậu vốn tưởng mình sẽ mất ngủ, lại không ngờ lại ngủ một giấc ngon lành, nếu sáng sớm mở mắt ra không thấy Phù Cẩn đang ngồi trên ghế bên giường, cậu suýt nữa đã quên mất trong phòng mình có một con lệ quỷ.

Phù Cẩn ban ngày, bóng dáng trông hơi trong suốt, không có cảm giác ngưng thực như buổi tối, nhưng tuyệt đối sẽ không khiến người ta nhầm lẫn thành người sống.

"Chào buổi sáng..." Phương Hạ vẻ mặt cứng ngắc nở một nụ cười, chào hỏi Phù Cẩn xong, xuống giường chân trần, như người mộng du đi về phía phòng tắm.

"Tôi chắc là một thằng ngốc..." Không phải ngốc thì có thể vô tư ngủ quên như vậy sao? Phương Hạ rửa mặt bằng nước lạnh, đôi mắt vô hồn nhìn mình trong gương một lúc, rồi lại mạnh tay lau mặt một cái, tự phản bác, "Là do mình mấy hôm trước ngủ không ngon, nên mới ngủ quên thôi! Chắc chắn là thế!"

Sau khi điều chỉnh tâm trạng trong phòng tắm, lại dưới ánh mắt yên lặng của Phù Cẩn, không tình nguyện đeo lại chiếc ngọc quyết lên cổ, Phương Hạ mới có thể xuống lầu ăn sáng.

Chú Đồng và dì Trần dậy sớm, đã ăn xong rồi. Phương Hạ ăn cùng Vương Kha và Trình Đông. Trình Đông giúp bưng đồ ăn dì Trần hâm nóng ra, Phương Hạ và Vương Kha cầm bát múc cháo trắng.

"Tôi nói này, cậu Phương Hạ, cậu nghĩ gì vậy? Cháo trắng múc dư một bát rồi." Trình Đông vừa ngồi xuống, liếc nhìn bàn ăn, quay đầu nhìn Phương Hạ bên cạnh.

"Hả? Đâu có dư?" Phương Hạ đặt một bát cháo trắng đã múc xong trước mặt Phù Cẩn, tiện thể đáp lại ánh mắt nghi ngờ của Trình Đông.

"Cái này còn chưa dư? Ba người chúng ta, cậu múc bốn bát cháo trắng làm gì?" Trình Đông chỉ vào bốn bát cháo trắng trên bàn ăn nói, "Cậu chưa tỉnh ngủ à!"

"Bát dư kia... là cho Phù tiên sinh sao?" Vương Kha khẽ giật mình, rồi lên tiếng hỏi.

Chẳng phải rõ ràng rồi sao? Tuy rằng đối phương là quỷ, nhưng để người ta đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, thật là không thoải mái. Ánh mắt Phương Hạ lướt qua mặt Vương Kha và Trình Đông, đột nhiên hiểu ra, cậu dường như đã bắt sai trọng điểm rồi, hai người nghi ngờ không phải việc cậu múc cháo cho Phù Cẩn, mà là họ căn bản không nhìn thấy Phù Cẩn ở đây.

"Các anh... không nhìn thấy anh ấy?" Chẳng phải nghề nghiệp chính của nhà cổ họ Cảnh là thần côn sao? Là nhân viên ở đây, không lẽ lại là người bình thường?

Trình Đông lặng lẽ bưng bát của mình lên, rời khỏi vị trí bên cạnh Phương Hạ, đổi sang ngồi cạnh Vương Kha đối diện. Vương Kha suy nghĩ một chút, rồi mở lời giải thích với Phương Hạ, "Tôi nghĩ cậu có chút hiểu lầm về người trong giới huyền thuật, nhưng không phải tất cả những người hiểu huyền thuật, đều có khả năng nhìn thấy quỷ..."

"Cậu Phương Hạ..."

Vương Kha nói được một nửa, chú Đồng đi vào, lên tiếng cắt ngang lời anh ta. Chú ấy đến thông báo với Phương Hạ, người được Cảnh Văn Thu sắp xếp, chịu trách nhiệm dạy cậu thuật ngự quỷ đã đến nhà cổ họ Cảnh, bảo cậu ăn sáng xong thì đi học. Vì thầy giáo do lão phu nhân Cảnh sắp xếp cho Phương Hạ đã đến, Vương Kha không còn lấn át chủ nhà tiếp tục giải thích cho Phương Hạ nữa, dù sao so với người do lão phu nhân sắp xếp, anh ta không cảm thấy cái trình độ nửa vời của mình sẽ giải thích toàn diện hơn đối phương.

Ăn xong, Phương Hạ theo chú Đồng vào sân cậu ở, đến một thư phòng ở tầng một, đây là phòng đặc biệt sắp xếp cho Phương Hạ học tập.

Căn thư phòng này khác hẳn với căn phòng tối qua Phương Hạ nói chuyện với Cảnh Văn Thu, phòng của Cảnh Văn Thu mang phong cách Trung Quốc, nhưng lại nghiêng về thiết kế hiện đại, căn thư phòng này lại là cách bài trí trang trí hoàn toàn theo kiểu Trung Quốc cổ điển. Bên ngoài là phòng khách nhỏ, bên trong mới là thư phòng, giữa hai phòng dùng một chiếc kệ cổ làm vách ngăn. Đi qua cánh cửa tròn ở giữa kệ cổ, bên trái là một chiếc giá sách gỗ thật gần như lấp đầy một bức tường, trước giá sách là một chiếc bàn đọc sách chạm khắc gỗ lê hoa, trên bàn bày bút mực giấy nghiên, góc trên bên trái đặt một chiếc lư hương, từ nắp đồng chạm rỗng bay ra từng sợi khói xanh nhạt, tan biến trong không khí, để lại mùi đàn hương đặc trưng, lẳng lặng lan tỏa trong không gian.

Đối diện bàn đọc sách, vị trí gần cửa sổ đặt một bộ bàn ghế, cũng được làm từ gỗ lê hoa. Trên bàn đặt một tách trà, bên bàn ngồi một người đàn ông, rõ ràng đã đợi từ lâu. Người này chính là thầy giáo Cảnh Văn Thu sắp xếp cho Phương Hạ.

Người đến tên là Cảnh Thư Đan, khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng nửa, ngũ quan bình thường, nhưng toát ra vẻ thư sinh, trông quả thực rất có phong thái của một giáo viên nhân dân. Anh ta là người thuộc chi nhánh nhà họ Cảnh, theo bối phận thì Phương Hạ nên gọi anh ta là nhị thúc công*. Năng lực huyền thuật của vị nhị thúc công này, không thể coi là xuất sắc nhất trong số người nhà họ Cảnh, nhưng kiến thức về huyền thuật lại học được khá rộng, không chỉ giới hạn ở thuật ngự quỷ gia truyền của nhà họ Cảnh. Vì vậy, anh ta hiện cũng là một trong những người dạy nhập môn huyền học chính cho con cháu nhà họ Cảnh. Con cháu nhà họ Cảnh sau khi được xác nhận có tài năng, việc đầu tiên được sắp xếp chính là loại học nhập môn này, độ tuổi nhập môn thường dưới tám tuổi, người như Phương Hạ ở độ tuổi này, rõ ràng đã thuộc về học viên quá tuổi.

*nhị thúc công chỉ người em trai thứ hai của ông nội. Nam9 thụ gọi theo bối phận là ông hai.

Cảnh Thư Đan còn chưa từng dạy một người trẻ tuổi nào lớn tuổi như Phương Hạ, hơn nữa đối phương còn là người thừa kế nhà họ Cảnh. Đợi chú Đồng rời đi, Cảnh Thư Đan nhìn Phương Hạ đã tự mình ngồi xuống đối diện anh ta, đang bưng tách trà uống, mở lời, "Hôm nay cứ tùy tiện trò chuyện, cậu có gì muốn biết, cứ hỏi."

Cảnh Thư Đan quyết định trước tiên tìm hiểu tình hình của Phương Hạ, dựa vào tình hình của cậu để xây dựng phương án giảng dạy sau này. Kết quả, người ngồi đối diện nghe xong, Phương Hạ đặt tách trà sứ xanh xuống, mắt đảo một vòng, hạ giọng hỏi, "Cái gì cũng có thể hỏi sao?"

Động tác vuốt ve tách trà của Cảnh Thư Đan khựng lại, ngước mắt: "Ví dụ?"

"Ví dụ... làm sao giải trừ khế ước?" Phương Hạ kéo ngọc quyết từ trong cổ áo ra, nắm chặt ngọc quyết mong đợi nhìn Cảnh Thư Đan.

Cảnh Văn Thu đã nói, trừ khi Phù Cẩn tìm được người trấn giữ tiếp theo, nếu không thì không thể giải trừ khế ước. Nhưng Phương Hạ không bỏ cuộc, nếu như Cảnh Thư Đan bảo cậu tùy tiện hỏi, vậy cậu cứ thử hỏi xem sao.

"Đợi đến khi xuất hiện người trấn giữ thích hợp hơn cậu, khế ước này sẽ được giải trừ." Cảnh Thư Đan trả lời.

"Ngoài cái này ra."

"Cậu đi xin phép Phù tiên sinh."

"..."

Phương Hạ thất vọng nhét ngọc quyết trở lại cổ áo, "Là Cảnh Văn Thu không cho anh nói với tôi đúng không?"

Cảnh Thư Đan lắc đầu, "Chuyện này không có gì mà cho hay không cho. Cái thuật kết khế này, là một loại thuật phản ngự quỷ. Thuật ngự quỷ bình thường, là thuật sĩ khống chế quỷ hồn. Mà cái thuật phản ngự quỷ này, quyền chủ động lại nằm ở phía quỷ hồn, tức là trong tay Phù tiên sinh."

Phương Hạ nghiêng đầu nhìn Phù Cẩn đang đứng trước bàn đọc sách, chạm phải ánh mắt nhàn nhạt của đối phương, không nhìn ra cảm xúc gì, lại khiến người ta không dám nhìn thẳng. Phương Hạ rất nhanh lảng tránh ánh mắt, quay đầu đi. Phương Hạ không tiếp tục chủ đề giải trừ khế ước, mà chuyển sang hỏi câu hỏi mà Vương Kha chưa trả lời xong trước đó.

"Không phải tất cả những người hiểu huyền thuật đều có khả năng nhìn thấy quỷ." Cảnh Thư Đan giải thích, "Mà những người có khả năng nhìn thấy quỷ, đại khái có thể chia làm hai loại, bẩm sinh và hậu thiên. Bẩm sinh là chỉ những người sinh ra đã có mắt âm dương dù thoát khỏi thời kỳ trẻ sơ sinh, vẫn có thể dùng mắt thường nhìn thấy quỷ hồn, ví dụ như cậu; hậu thiên là chỉ những người cương hỏa quá thấp, hồn phách bất ổn, bởi vì bản thân họ cũng đang quanh quẩn giữa sống và chết, tự nhiên có thể nhìn thấy những vị khách không thuộc về dương gian, loại người này thông thường tuổi thọ cực ngắn."

"Anh có nhìn thấy Phù Cẩn không?" Phương Hạ hỏi.

"Rất tiếc, tôi không có thiên phú này." Cảnh Thư Đan nói, "Tôi thuộc loại không nhìn thấy. Chúng tôi dựa vào cảm giác, và một số phương pháp có thể khiến người ta tạm thời nhìn thấy quỷ hồn."

Phương Hạ: "Ví dụ như nước mắt bò?"

"Đây là một phương pháp kinh tế thiết thực." Cảnh Thư Đan gật đầu, "Nhưng nghề gia truyền của nhà họ Cảnh chúng ta là thuật ngự quỷ, dù không có khả năng nhìn thấy quỷ nhưng với tư cách là người thi thuật, chúng ta có thể nhìn thấy quỷ hồn đã kết khế thành công, chúng sẽ nghe theo chỉ thị của cậu, đưa ra những gợi ý thích hợp."

Phương Hạ: "Cái này nghe có vẻ kinh tế thiết thực hơn."

Cảnh Thư Đan: "Không, cái này đắt hơn nước mắt bò, kết khế với quỷ hồn cần chuẩn bị đạo cụ."

Phương Hạ: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play