Chương 1: Bạch ngọc song long thủ quyết 01
*Bạch ngọc song long thủ quyết: là một chiếc ngọc quyết được làm từ ngọc bích trắng, và hai đầu của vết khuyết trên vành ngọc được chạm khắc thành hình hai đầu rồng.
Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Đầu tháng ba, tiết Kinh Trập vừa qua, nhiệt độ ở thành phố A vẫn còn vương chút lạnh lẽo của mùa đông, một cơn gió thổi qua cũng đủ khiến người ta cảm thấy buốt giá, dù là vào thời điểm nhiệt độ cao nhất trong ngày. Tại cửa ra của quảng trường phía nam ga Bắc thành phố A, hành khách xuống tàu vẫn vội vã bước đi, không ai muốn nán lại nơi lộng gió này lâu hơn.
Một người thanh niên dáng người cao ráo, đi theo dòng người xuống tàu, qua cửa soát vé.
Chàng thanh niên sở hữu một khuôn mặt có thể nói là khá điển trai, mái tóc dài ngang vai được buộc thành một búi nhỏ sau gáy. Bên ngoài chiếc áo sơ mi đen là một chiếc áo khoác dạ dáng lửng, đôi chân dài bước đi, vạt áo khẽ lay động theo từng cử động. Một tay kéo vali hành lý, tay kia nhét vé tàu đã dùng vào túi áo khoác, sau đó dừng chân không xa cửa ra, ngước mắt nhìn bảng chỉ dẫn. Chưa kịp nhìn ra manh mối gì, một cơn gió lạnh từ bên hông thổi tới, chàng thanh niên hắt hơi liền hai cái.
“…Lạnh thật.” Vừa nói, vừa hít hít mũi, cậu đưa tay kéo cúc áo khoác lên tận cổ, không thể nói là ấm hơn bao nhiêu, nhưng có còn hơn không.
Vừa cài xong cúc áo, điện thoại trong túi reo lên. Cậu lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình, là số lạ, hiển thị thuộc địa phận thành phố A. Ngón tay vừa định trượt sang bên để từ chối cuộc gọi, đột nhiên nhớ ra điều gì, động tác khựng lại, sau đó bắt máy.
“Alo? Ai vậy?”
“Cậu Phương Hạ, tôi là Vương Kha, lão phu nhân bảo tôi đến đón cậu, tôi đang đợi cậu ở bãi đỗ xe khu B quảng trường phía nam.”
Quả nhiên là người nhà họ Cảnh.
Ghi lại biển số xe mà đối phương vừa báo, chàng thanh niên – Phương Hạ cúp điện thoại, lại ngước mắt nhìn mấy lần bảng chỉ dẫn, rồi xoay người đi về hướng bãi đỗ xe.
Đến bãi đỗ xe khu B quảng trường phía nam, Phương Hạ nhanh chóng tìm thấy Vương Kha, người đến đón cậu – đó là một thanh niên khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ vest thẳng thớm nghiêm nghị, đứng đợi bên ngoài xe giữa trời lạnh giá, trông chẳng khác nào trợ lý ưu tú của một vị tổng tài bá đạo nào đó trong phim thần tượng. Ngay khi Phương Hạ bước vào bãi đỗ xe đã chú ý đến người này, liếc nhìn biển số chiếc xe bên cạnh vị trợ lý ưu tú kia, cậu lập tức xác định được thân phận của người đó.
Phương Hạ kéo vali hành lý nhanh chân đi về phía đối phương.
Khi Phương Hạ đến gần, Vương Kha cũng nhận ra cậu. Vẻ ngoài có vài phần giống với người thừa kế đã qua đời của nhà họ Cảnh, mày thanh mắt sáng, chỉ là khí chất toát ra từ giữa đôi lông mày, luôn cảm thấy có vài phần bất cần đời của đám lưu manh, hoàn toàn không có vẻ trầm ổn của người thừa kế đã khuất kia.
“Cậu Phương Hạ.” Vương Kha thu hồi ánh mắt, tiến lên một bước đón cậu.
“Anh à…” Phương Hạ thở dài, rất tự nhiên vỗ vai Vương Kha, “Vừa nãy ở trong điện thoại tôi đã muốn cằn nhằn anh rồi, cách xưng hô ‘cậu chủ’, ‘lão phu nhân’ lạc hậu quá rồi, có thời gian thì sửa đi nhé.”
Vương Kha ngẩn người, không đáp lời, anh không biết phải trả lời thế nào. Anh ta hiểu rõ Phương Hạ đồng ý về nhà họ Cảnh không phải tự nguyện, từ một góc độ nào đó, có thể coi là bị ép buộc. Trong lòng uất ức, cộng thêm tuổi trẻ tâm khí cao ngạo, phần lớn sẽ sinh ra chút oán giận. Anh ta đã hình dung Phương Hạ khi gặp anh ta có thể sẽ cau mày lạnh lùng, hoặc là thờ ơ không để ý, hoàn toàn không ngờ rằng câu đầu tiên đối phương nói khi gặp mặt lại là một lời cằn nhằn chẳng đâu vào đâu như vậy.
“Anh à, ngẩn người ra làm gì thế? Giúp tôi mở cốp xe ra đi chớ!” Phương Hạ đã đi qua Vương Kha đến phía sau xe, gõ gõ vào nắp cốp, nghiêng đầu gọi anh ta.
Vương Kha hoàn hồn, giúp Phương Hạ nhét vali vào cốp xe. Đợi Phương Hạ lên xe, Vương Kha mới ngồi vào ghế lái, nổ máy lái xe đi.
Phương Hạ ngồi ở ghế sau, khuỷu tay cong lên chống trên cửa sổ xe, một tay chống cằm, thờ ơ nhìn cảnh vật lùi lại ngoài cửa sổ.
Phương Hạ là sinh viên năm tư của Học viện Mỹ thuật Đông Thần thành phố C, hai tháng nữa là có thể cầm tấm bằng tốt nghiệp bước vào cái bể nhuộm xã hội rộng lớn. Công việc cậu đã tìm được trước, là làm giáo viên tại một phòng vẽ ở thành phố C. Phòng vẽ bao ăn ở, mà mức lương đãi ngộ cũng không tệ, cậu vốn định cứ như vậy tích cóp vài năm tiền, trả hết khoản phí nuôi dưỡng mà nhà họ Cảnh đã chu cấp, rồi sẽ hoàn toàn cắt đứt liên lạc với nhà họ Cảnh, từ nay đường ai nấy đi, nước giếng không phạm nước sông. Ai ngờ, nhà họ Cảnh bao nhiêu năm ngoài việc chu cấp phí nuôi dưỡng trước khi cậu trưởng thành thì không còn liên hệ gì, một tuần trước đột nhiên liên lạc với cậu, bảo cậu về làm người thừa kế.
Đối với một đứa con riêng mà nói, đây chẳng khác nào bánh từ trên trời rơi xuống. Vốn là người ngay cả quyền nhận tổ quy tông cũng không có, đột nhiên được nhét cho danh phận người thừa kế chính thức, đây là chuyện đáng vui mừng đến nhường nào! Nhưng Phương Hạ đã từ chối, từ chối một cách dứt khoát không chút do dự, tiện thể còn vô cùng mồm mép mà tặng cho đối phương một tràng chế giễu lạnh lùng, chọc tức đối phương đến phát điên mới thản nhiên cúp điện thoại.
Trước khi cậu sinh ra, người cha ruột của cậu đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Năm cậu ba tuổi, sau khi mẹ cậu qua đời vì bệnh, bà cụ nhà họ Cảnh – người bà ruột trên huyết thống của cậu, từng nói với cậu khi cậu đang ôm hũ tro cốt của mẹ rằng cậu không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Cảnh, sau này mỗi năm chỉ đưa cho trụ trì Quán Tước Sơn một khoản phí nuôi dưỡng, do vị đạo sĩ già kia thay mặt nuôi dưỡng cậu cho đến khi cậu trưởng thành – giống như một sự ban ơn bố thí.
Đứa con riêng có lẽ chính là tội nghiệt ban đầu. Dù bạn không muốn trở thành con riêng, cũng chưa từng mơ tưởng đến cái gọi là tài sản của gia tộc lớn, cũng không muốn trở thành một phần của gia môn vọng tộc kia, nhưng bạn vẫn phải gánh chịu tất cả những điều tồi tệ và tội danh đó.
Khi mẹ cậu còn sống, trong mắt người nhà họ Cảnh, bà ấy là kẻ hám tiền tài địa vị nên mới quyến rũ người cha ruột của cậu – vị gia chủ nhà họ Cảnh kia. Tất cả đều là do lòng tham của mẹ cậu, thừa lúc người vợ chính thất đã qua đời mà chen chân vào. Nhưng sự thật là, cho đến tận lúc lâm chung, mẹ cậu chưa từng tìm đến nhà họ Cảnh. Sau khi mẹ cậu mất, cậu con riêng này trở thành vết nhơ trong mắt người nhà họ Cảnh. Sự tồn tại của cậu sẽ làm ô uế thanh danh cao quý của họ, tốt nhất là nên chết ở một xó xỉnh nào đó.
——Nhưng, ai đã kể cho cậu nghe những điều này nhỉ?
Ký ức dường như có chút mơ hồ, dù sao cũng là chuyện xảy ra khi còn nhỏ.
Phương Hạ không hề có thiện cảm với nhà họ Cảnh, càng không có cảm giác thuộc về huyết thống. Nếu có thể, cậu muốn sau khi trả hết số tiền nuôi dưỡng mà nhà họ Cảnh đã chu cấp, sẽ hoàn toàn cắt đứt mối nghiệt duyên với nhà họ Cảnh – dù sao cả hai bên đều không ưa gì nhau.
Thế nhưng, trời không chiều lòng người.
Vị đạo sĩ già nhận nuôi Phương Hạ tên là Mã Quảng Bình, đạo hiệu Văn Thạch, ngoài là người nuôi dưỡng Phương Hạ, đồng thời cũng là sư phụ của cậu. Tuy nói là nhận tiền của nhà họ Cảnh mới nhận nuôi cậu, nhưng ông ấy đối xử với cậu thật lòng. Ngày thường Phương Hạ luôn tỏ vẻ ghét bỏ sư phụ, ghét ông ấy lắm lời, ghét ông ấy mê tín, ghét ông ấy hay xen vào chuyện¹ người khác, nhưng trong lòng cậu lại coi Mã Quảng Bình như cha ruột của mình. Việc cậu đồng ý về nhà họ Cảnh là vì Mã Quảng Bình.
Mã Quảng Bình, người vốn khỏe mạnh, đột nhiên ngã bệnh, được chẩn đoán là huyết khối tĩnh mạch não, cần phải phẫu thuật gấp, cần một khoản chi phí y tế rất lớn. Tuy nhiên, Quán Tước Sơn ở thành phố Q thực ra là một đạo quán nhỏ rất nghèo, ngày thường chỉ dựa vào ba thầy trò Mã Quảng Bình và hai sư huynh của Phương Hạ mặt dày mày dạn đi ăn nhờ pháp sự ở các đạo quán lớn khác, thêm chút ít ủy thác lẻ tẻ từ người dân trong trấn và trợ cấp của đạo hiệp, mới miễn cưỡng duy trì hoạt động của đạo quán. Hai sư huynh của Phương Hạ tuy không phải trẻ mồ côi, nhưng gia cảnh của họ cũng chỉ là những gia đình có thu nhập bình thường, để xoay sở được một khoản chi phí phẫu thuật lớn như vậy, chưa kể chi phí điều trị sau này, chỉ dựa vào nỗ lực của ba sư huynh đệ họ, rõ ràng không phải là chuyện có thể làm được trong một thời gian ngắn nhưng sư phụ của họ lại không thể chờ lâu như vậy.
Bất đắc dĩ, Phương Hạ đành phải thỏa hiệp với nhà họ Cảnh – cậu thuận theo yêu cầu của nhà họ Cảnh trở về nhà họ Cảnh, nhà họ Cảnh chịu trách nhiệm chi trả chi phí y tế cho Mã Quảng Bình.
Vương Kha lái xe từ ga Bắc ra, một mạch đi vào nội thành, xuyên qua trung tâm thành phố phồn hoa, sau đó rẽ vào khu vực ngoại ô với những kiến trúc cổ kính san sát.
Tường trắng ngói đen, mái cao cong vút, lầu các trùng điệp, nương theo địa hình núi non, mang đậm nét kiến trúc cổ Huy Châu, thể hiện bề dày lịch sử của thành phố này, đây chính là nơi tọa lạc của nhà cổ họ Cảnh. Đây là lần thứ hai Phương Hạ đến thành phố A trong ký ức của cậu, lần đầu tiên là khi mẹ cậu đưa cậu đến trước khi bà qua đời. Tuổi còn nhỏ nên ký ức không nhiều, nhưng trên đường đi mẹ cậu không ngừng dặn dò cậu phải làm thế nào để lấy lòng bà nội, khiến cho khu kiến trúc cổ kính nơi nhà họ Cảnh ở lại trong ký ức cậu một dấu ấn sâu sắc, hai mươi năm sau vẫn còn nhớ rõ.
Xe dừng trước cổng lớn nhà họ Cảnh, Phương Hạ từ chối sự giúp đỡ xách hành lý của Vương Kha, tự mình xách vali, đi theo Vương Kha bước vào cổng nhà họ Cảnh.
Bước vào cổng gạch chạm trổ tinh xảo, đi qua sân trước, dọc theo hành lang có mái che bao quanh giếng trời. Tiếp tục đi vào bên trong. Đến khu tứ hợp viện thứ hai, Vương Kha dẫn Phương Hạ rẽ vào sảnh đường bên trái giếng trời. Sảnh đường ở khu này nhỏ hơn khu đầu tiên một chút, một bên được ngăn ra thành một gian phòng làm trà thất. Vương Kha khẽ gõ hai tiếng vào cửa trà thất, nghe thấy tiếng đáp thì đẩy cửa ra, ra hiệu cho Phương Hạ một mình đi vào.
Phương Hạ đưa vali trong tay cho Vương Kha, thuận theo ý bước vào trà thất.
Trà thất không lớn, bày trí bên trong có thể nhìn thấy hết. Bên trái cửa ra vào, sát vách tường, kê một góc tường vuông góc hai mặt là hai chiếc kệ cổ. Một chiếc kệ bày các đồ trang trí bằng gỗ chạm khắc và đồ sứ, chiếc còn lại chỉ có hai hàng sách và không có gì khác. Bên phải – tức là đối diện với chiếc kệ bày đồ trang trí, là hai cánh cửa sổ gỗ hình ô vuông. Cửa sổ đóng kín, phía dưới cửa sổ là bệ thấp cao ngang bắp chân người lớn, trên bệ đặt một chiếc bàn vuông thấp, trên bàn có một bộ trà cụ đang dùng. Còn ngồi ở một bên chiếc bàn thấp là một bà lão tóc đã bạc trắng. Bà mặc một chiếc áo khoác đen thêu hoa móc màu đỏ, tóc búi cao gọn gàng sau gáy, đôi mắt sâu thẳm không thấy ánh sáng. Nếp nhăn trên mặt bà sâu nông khác nhau, trong đó sâu nhất là hai đường pháp lệnh kéo dài từ hai bên cánh mũi xuống, tạo cho người ta cảm giác nghiêm khắc khó gần.
Không cần đoán cũng biết, bà lão trông rất khó gần này chính là bà nội ruột của Phương Hạ, gia chủ đời trước của nhà họ Cảnh, đương gia lão phu nhân – Cảnh Văn Thu.
Khi Phương Hạ nhìn sang, vừa vặn chạm phải ánh mắt của bà. Phương Hạ dụi dụi mũi, bước tới.
“Tôi nên nói gì đây? Hay là tôi nên gọi bà một tiếng ‘bà nội’ trước?” Phương Hạ đứng trước mặt Cảnh Văn Thu, lên tiếng trước.
“Đối với việc trở về nhà họ Cảnh làm người thừa kế, xem ra cháu không hề không tình nguyện như những gì cháu thể hiện ban đầu.” Cảnh Văn Thu nói.
“Việc tôi về nhà họ Cảnh chẳng phải là điều kiện duy nhất mà bà đưa ra để chi trả viện phí cho sư phụ tôi sao? Giao dịch này tôi đã đồng ý rồi, giờ còn bày vẻ không tình nguyện ra mặt thì quá giả tạo.” Phương Hạ nhún vai, “Hay là bà muốn đổi điều kiện? Để sau này tôi trả gấp đôi số tiền viện phí này thì sao? Một đi một về, có thể kiếm được không ít tiền đấy!”
“Nhà họ Cảnh không thiếu tiền.” Cảnh Văn Thu nói.
“Tiền thì không bao giờ là đủ cả! Bà thật sự không cân nhắc sao?” Phương Hạ vẻ mặt chân thành đề nghị.
“Hay bà nên cân nhắc hủy bỏ giao dịch này, từ chối giúp Mã Quảng Bình chi trả viện phí?” Cảnh Văn Thu liếc xéo cậu.
“Giao dịch đã thành rồi, sửa đi sửa lại phiền phức lắm!” Phương Hạ lập tức chuyển chủ đề, như thể người vừa nãy đề nghị Cảnh Văn Thu đổi điều kiện không phải là cậu.
Lời lẽ trơn tru, thấy gió liền đổi chiều.
Cảnh Văn Thu thu hồi ánh mắt khỏi người Phương Hạ, chỉ vào vị trí đối diện chiếc bàn thấp nói: “Ngồi xuống đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là câu chuyện về một tên lưu manh nhỏ đã cải tà quy chính nhiều năm, nhưng không biết rốt cuộc đã cải được bao nhiêu, sau khi nhận tổ quy tông, vươn lên làm rạng danh tổ tông (có không nhỉ?)~