Lồng đèn treo cao, pháo nổ vang trời, toàn bộ Nghiêu Nam chìm trong không khí tưng bừng náo nhiệt đón năm mới. Cả con phố ngập tràn xác pháo đỏ rực, phải mấy ngày sau mới dần khôi phục vẻ bình thường.
Đầu năm vụt qua trong cái lạnh sót lại của cuối đông, sắp đến giữa xuân, thời tiết cũng ấm lên đôi chút, chỉ là mưa xuân dầm dề, đôi khi vẫn còn se lạnh.
Ban ngày, khách trong tửu quán không nhiều, để tiết kiệm chi phí, chưởng quầy cũng chẳng đốt nhiều lò than, chỉ đưa cho hai chiếc lò sưởi tay còn lưu lại chút hơi ấm. Nguyên Ngọc Thanh không lấy, chỉ gọi rượu.
Nguyên Ngọc Thanh hâm một bình rượu, quấn chăn mở cửa sổ, gió lẫn mưa tạt vào mặt khiến hắn ta lạnh đến rít lên một hơi, lập tức nâng chén uống hai ngụm rượu nóng làm ấm người, rồi híp mắt nhìn về phía Thẩm Khước.
Không rõ vì sao người kia lại dưỡng thành thói quen cầu kỳ như vậy, rõ ràng là võ tướng, thế mà cả người toát lên khí chất cao quý, đến uống rượu cũng phải dùng chén sứ, chưa bao giờ chịu cầm bát uống như thường dân.
Nam tử xoay chén rượu một vòng trên bàn, hồi lâu mới nói: “Ngươi đã nghĩ kỹ rồi?”
Đôi mắt hoa đào của Nguyên Ngọc Thanh cong cong, nói: “Giờ biên ải yên bình, Nghiêu Nam thái hòa, Vương gia cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhất thời cũng không cần dùng đến ta. Ta nghĩ rồi…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT