Tạ Kỳ lắc đầu: "Chưa từng gặp mặt mà đã dò hỏi nơi ở của một cô nương, thất lễ quá đi mất."
Nghiên Thư nghiêng đầu, bỗng nhiên chỉ vào đôi giày in dấu chân của Tạ Kỳ, cười nói: "Sao Cửu ca lại nói là chưa từng gặp mặt? Sáng nay cô nương đó còn giẫm lên chân ngài một cái mà!"
Tạ Kỳ sững người, thì ra là cô nương trẻ tuổi ở phòng nồi hơi lúc sáng sao?
Sáng nay, khi dẫn Nghiên Thư đi lấy nước nóng ở phòng nồi hơi, vì nơi đó đông đúc, Nghiên Thư còn nhỏ bé nên Tạ Kỳ bảo cậu ấy đứng chờ một bên để tránh bị xô đẩy. Nếu chẳng may bị chen lấn mà ngã vào nồi hơi thì thật là tai họa. Ai ngờ lại bị một cô nương phía sau giẫm lên chân.
Giờ nghĩ lại, Tạ Kỳ chợt nhớ đến dáng vẻ của cô nương ấy. Nàng ăn mặc như một phụ nhân, tuy mặc đồ mộc mạc, sắc mặt xanh xao, tiều tụy vì bệnh, nhưng lại có một đôi mắt đào hoa trong veo, long lanh như làn nước mùa thu, khiến ngay cả chiếc trâm cài đơn sơ và bộ y phục vải thô cũng không thể che giấu được dung nhan ấy.
Chỉ liếc nhìn một cái, hắn đã không dám nhìn thêm nữa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play