"Cửu ca, ngài về rồi! Nhìn xem nô mua gì này!"

Nghiên Thư vui mừng như dâng bảo vật mà trèo lên ghế tròn, mạnh tay mở nắp vại gốm. Hơi nóng cuộn theo hương thịt đậm đà lập tức tràn ngập cả căn phòng. Bên trong vại, nước canh sánh đậm nhưng không đặc, từng sợi mì được xếp ngay ngắn thành vòng tròn, nằm gọn trong thứ nước đỏ au lóng lánh.

Tạ Kỳ cũng bị hương thơm ấy lôi cuốn, sững người: "Thơm quá, lấy từ đâu vậy?"

Những ngày bôn ba bên ngoài, chủ tớ Tạ Kỳ và Nghiên Thư vốn chẳng ai biết nhóm lửa, trừ những lúc trọ ở quán trọ thì đa phần chỉ có thể ăn bánh hồ và ngũ cốc rang. Cũng đã mấy ngày họ chưa được ăn bữa canh nóng nào.

*Bánh hồ là một loại bánh phổ biến từ thời nhà Hán và nhà Đường ở Trung Quốc, có nguồn gốc từ các dân tộc du mục phương Tây. Đây là một loại bánh nướng làm từ bột mì, thường được dẹt tròn và có thể có nhân hoặc không.

"Nô mua của vị nương tử ở toa số sáu, dãy bên chữ Ất." Nghiên Thư đã bày sẵn bát đũa, đứng trên ghế chia hai bát mì từ vại gốm, còn biết điều gắp hết thịt trong vại dâng cho Tạ Kỳ, rồi lại nhảy xuống kéo tay hắn: "Cửu ca, mau ăn đi!"

Tạ Kỳ vốn không có hứng ăn uống. Lần này hắn cùng Nghiên Thư đi xa là để thay cha tìm kiếm sách cổ.

Tổ tiên hắn thuộc dòng họ Tạ ở quận Trần, một gia tộc danh giá lừng lẫy thời Lưỡng Tấn. Dù chỉ là dòng bên, nhưng vẫn được xem là hậu duệ của giới danh môn thế gia từng được ca tụng là "Ngũ Tính Thất Vọng". Giờ đây, tuy nhà họ Vương, họ Tạ đã thành nhà dân thường, nhưng dòng họ Tạ vẫn đời đời theo nghiệp văn chương, nhập sĩ. Chỉ là chẳng ai thực sự có tiền đồ rạng rỡ.

*Ngũ tính thất vọng là thuật ngữ dùng để chỉ các dòng họ sĩ tộc danh giá nhất trong lịch sử Trung Quốc, đặc biệt vào thời Tùy - Đường. Đây là những gia tộc có quyền lực lớn, truyền đời làm quan, có địa vị chính trị và văn hóa quan trọng. Truyện được Team T he  Calantha edit và được đ ăng tải mi ễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Triều đình mở rộng Quốc Tử Giám, lập thêm Tích Ung Thư Viện, mục đích là để kiềm chế sự phục hưng của thế tộc, tuyển chọn quan lại từ tầng lớp bình dân nhiều hơn. Như cha hắn, vì xuất thân sĩ tộc mà bị hoàng đế nghi kỵ, dù văn tài xuất chúng, nỗ lực suốt nửa đời người vẫn chỉ là một hiệu thư lang phẩm cấp tòng bát phẩm nhỏ bé trong Thư Mật Tỉnh.

*Hiệu thư lang là một chức quan chuyên trách về biên soạn, hiệu đính và lưu trữ sách vở, thư tịch trong triều đình phong kiến Trung Quốc. 

*Thư Mật Tỉnh: một bộ phận chuyên lo về thư tịch và văn hóa của triều đình.

*Tòng bát phẩm: chức quan nhỏ, không có nhiều quyền lực.

Tháng trước, cha hắn ủ rũ về nhà sau buổi chầu, nói rằng hoàng đế đang tìm kiếm “Cấp Tự Chương”, một cuốn sách đã thất truyền từ lâu. Nghe đồn có thương nhân từng lấy được vài mảnh Hán giản khắc lại phần còn sót của “Cấp Tự Chương” ở Tiểu Phương Bàn Thành, Đôn Hoàng. Nhưng đến khi người này đến thành Kim Lăng thì bặt vô âm tín.

*Hán giản: chữ khắc trên thẻ tre hoặc gỗ

*Tiểu Phương Bàn Thành: Đây là một trong những địa điểm quan trọng liên quan đến các cuộc khai quật khảo cổ học ở Trung Quốc, đặc biệt trong bối cảnh Con đường Tơ Lụa.

Lệnh của hoàng đế đã ban xuống, dù vô lý đến đâu, quan lại phía dưới cũng phải thực hiện. Thế nên dạo gần đây, Biện Kinh liên tục có quan viên nhận công vụ bên ngoài, một nhóm mạo hiểm đến Đôn Hoàng, đào bới dọc theo bờ sông Sơ Lặc mong tìm thêm Hán giản, nhóm khác thì đến thành Kim Lăng, bí mật truy tìm tung tích người thương nhân kia.

Vì phong tục kết hôn ở Đại Tống rất phổ biến, nam nữ kết hôn thường muộn hơn so với triều đại trước, nhưng dù còn trẻ, gia đình của Tạ Kỳ đã định sẵn cho hắn một cuộc hôn nhân từ nhỏ. Ngày cưới sắp đến, lễ nghi đã được thực hiện một nửa, vì vậy cha của hắn, người muốn mượn dịp này để lấy lòng hoàng đế đã sai hắn đi: "Cửu ca, con đi trước đến thành Kim Lăng tìm kiếm thứ này, nếu không có tin gì cũng không sao, tiện thể đi qua Trần Châu luôn."

Hắn đã được đính hôn với trưởng nữ của dì từ nhỏ, chỉ là vì hai nhà xa nhau và do những quy tắc nghiêm ngặt giữa nam nữ, Tạ Kỳ tổng cộng chỉ gặp nàng ta ba, bốn lần. Lần gặp gần đây nhất là ba năm trước, khi cha hắn đưa cả gia đình đến Trần Châu để hạ sính lễ, bóng dáng mờ mịt đứng sau bình phong là ấn tượng duy nhất mà Tạ Kỳ còn nhớ về vị biểu tỷ này.

Quả thật, việc tìm người ở thành Kim Lăng như mò kim đáy bể, hắn tìm kiếm một thời gian dài mà không có kết quả. Tuy vậy, hắn cũng thu thập được một vài cuốn sách, tranh và cổ thư, mặc dù không quý giá như "Cấp Tự Chương", nhưng cũng coi như có chút thành quả, đủ để cha hắn mang về làm quà lấy lòng.

Sau khi viết thư thông báo cho cha, Tạ Kỳ bắt đầu lên đường đến Trần Châu. Gia đình đã gửi trước những chiếc rương đựng sính lễ và lễ vật đến Trần Châu, nhưng không biết vì lý do gì mà nhà dì hắn vẫn chưa hồi âm. Càng gần Trần Châu, Tạ Kỳ càng cảm thấy mắt phải liên tục giật, trong lòng cứ bồn chồn không yên.

Tạ Kỳ xuất thân từ một gia đình học thức, luôn tin rằng "Đọc nghìn cuốn sách không bằng đi ngàn dặm đường", vì vậy hắn thường xuyên theo thúc phụ đi học xa. Do đã quen với việc đi lại vất vả, hắn không cảm thấy mệt nhọc. Hơn nữa, chuyến đi lần này khá suôn sẻ, những năm trước mỗi khi ra ngoài, hắn đều gặp phải cướp bóc hoặc tai nạn, hoặc lật thuyền, hoặc là lật xe, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy lo lắng. Lần này không hiểu sao ngay cả bụng dạ cũng không thấy thoải mái.

Thật là kỳ lạ.

Có phải hắn lại gặp phải vận xui rồi không?

Nghiên Thư bưng bát lên, đã đói đến mức nước miếng chảy ròng, khuyên: "Cửu ca đừng suy nghĩ nhiều, mau ăn đi, ăn khi còn nóng."

Tạ Kỳ liếc qua, có chút kén chọn dùng đũa gẩy mấy miếng thịt mềm nhừ: "Đây là thịt heo à? Từ đâu ra thế? Thịt heo tanh hôi, thật là phí cả bát thang bính này... Cứ ăn đi, ta ăn bánh nướng là được."

Nói xong, hắn định buông đũa.

Thịt heo luôn mang một mùi hôi khó chịu và tanh tưởi, điều này khiến người Tống giống như người Đường, coi thịt cừu là món quý giá hơn.

Trong giới văn nhân, điều này càng rõ rệt. Những từ dùng để miêu tả món ăn ngon như "thực", "hưu", "canh", "trán" đều liên quan đến thịt cừu, chứ không bao giờ liên quan đến thịt heo.

*Các từ "thực" (膳), "hưu" (馐), "canh" (羹), và "trán" (馔) đều liên quan đến các món ăn trong văn hóa Trung Quốc cổ đại, đặc biệt trong giới quý tộc và văn nhân. 

“Lễ Ký” từng nói: "Quân tử không ăn thịt mỡ", vì vậy trong triều đại Tống, từ quan chức cao cấp đến dân thường, ít ai ưa chuộng thịt heo, có người còn cho rằng thịt heo là thức ăn dành cho nô bộc hèn mọn.

Nghiên Thư cũng là con của một gia đình phú nông, nhưng vài năm trước do nạn châu chấu mà gia đình tan cửa nát nhà, được Tạ gia mua về làm người hầu. Cậu ấy không biết chữ, cũng chưa từng đọc “Lễ Ký”, nhưng cậu ấy đã thấy tận mắt cảnh tượng thảm thương của những người chết đói, nên cũng không có chút sự kỳ thị nào với thịt heo, và hoàn toàn không biết rằng trong giới sĩ lại có những người giữ đạo lý không ăn thịt heo để làm một quân tử.

Trong khoảnh khắc chủ nhân của mình thất thần, Nghiên Thư không màng đến đồ ăn còn nóng mà cúi đầu ăn hết nửa bát, vừa ăn vừa nói: "Cửu ca cứ thử đi sẽ biết, nô cảm thấy, ngay cả đầu bếp giỏi nhất của Tạ gia cũng không thể sánh bằng đâu, tay nghề của nương tử này có lẽ đủ để làm đầu bếp ở Phàn Lâu! Cửu ca thử ngửi xem, đâu có mùi hôi đâu? Thang bính này có nước canh tươi ngon, không có chỗ nào là không tuyệt, nô chưa từng ăn qua món thang bính nào ngon như vậy, suýt nuốt cả lưỡi luôn rồi."

Thấy Nghiên Thư suýt nữa thì chui cả mặt vào bát, Tạ Kỳ cũng bị cảnh nhai nhồm nhoàm thu hút, mùi thơm quanh mũi càng khiến hắn không thể kiềm chế, liền lấy lại đôi đũa và thìa, thử một miếng canh.

Quả nhiên, mùi hôi mà hắn lo sợ không xuất hiện.

Khi hương thơm ngọt ngào của thịt, mùi tươi của nấm và vị đậm đà của nước canh cùng nhau tỏa ra trên đầu lưỡi, Tạ Kỳ chưa kịp phản ứng thì đôi đũa trong tay đã tự nhiên đưa vào miệng, ăn một miếng thang bính.

Nghiên Thư nhìn thấy Tạ Kỳ, người thường hay rất chậm rãi như thể phải dâng hương tắm gội rồi mới ăn, giờ đây lại nhanh chóng ăn hết một bát thang bính, thậm chí cả sợi củ cải, dưa chuột và cải thảo dưới đáy canh cũng không bỏ sót.

Cậu ấy ngẩn ra, lúc nãy chẳng phải ai đó nói là không ăn sao?

"Thang bính này..." Tạ Kỳ ăn đến mức mồ hôi lấm tấm trên trán, ngồi lại thưởng thức, lấy khăn tay lau trán rồi xoa khóe miệng, cuối cùng thở phào một hơi thật dài: "Với nước sốt này, quả là một sự kết hợp tuyệt vời! Ăn hết một bát, toàn thân thấy thoải mái, thật là tuyệt vời!"

Nói xong, Tạ Kỳ lại xoa xoa bụng: "Lâu rồi chưa ăn món ngon như thế, cảm thấy chưa đủ."

Nghiên Thư không nhịn được cười, bưng ra hai chiếc màn thầu nhân nấm: "Nương tử đã nói rồi, Cửu ca giờ đang tuổi ăn lớn, cần phải ăn nhiều một chút! Nương tử còn gói thêm hai cái màn thầu, đều cho Cửu ca ăn hết!"

Tạ Kỳ chỉ lấy một cái, Tạ gia giàu có, hắn không phải là người chưa từng ăn món ngon, giờ đây hắn dần dần bình tĩnh lại sau sự ngạc nhiên ban đầu, mỉm cười đưa tay xoa đầu Nghiên Thư: "Những món ngon mà ngươi tìm ra, đương nhiên là phải cùng ngươi ăn mới phải."

Nghiên Thư vui mừng ra mặt: "Cảm ơn Cửu ca!"

Hai người lại tiếp tục ăn màn thầu, Tạ Kỳ cắn một miếng, vỏ bánh mềm mịn xốp xốp, mỏng manh, chỉ cần một miếng là đã cảm nhận được nhân thịt bên trong. Nhân bánh không biết có gì thêm vào, ăn vào không chỉ có hương vị thơm ngon của nấm và thịt, mà còn giòn giòn thơm ngon.

Sự ngon miệng trước đây lại một lần nữa tràn ngập trong miệng Tạ Kỳ, hắn ăn mấy miếng, không khỏi lắc đầu thở dài: "Nước sốt này nấu thật là tuyệt vời, tiếc là ngày mai đến bến cảng Trần Châu chúng ta sẽ phải đi rồi, nếu không thì nhờ nương tử ấy nấu thêm một hai vại nữa, chúng ta mang về nhà tặng cho trưởng bối thì tốt quá. Cụ bà răng đã yếu, không ăn được đồ cứng, chắc hẳn bà sẽ rất thích ăn món này với cháo."

Quả thật, ăn xong bữa này không biết bao giờ mới lại được ăn món ngon như thế nữa! Nghĩ tới đây, Nghiên Thư cũng không nỡ ăn hết chiếc màn thầu nhân nấm, cậu ấy cầm một cách cẩn thận, ăn từng miếng nhỏ, rồi nảy ra một ý nghĩ: "Cửu ca, nương tử cũng là người Biện Kinh, không bằng đợi lúc nô trả vại gốm thì hỏi xem nhà nương tử ấy ở đâu ở Biện Kinh, chúng ta về rồi lại tìm mua thêm một ít, thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play