Vào khoang thuyền, Thẩm Miểu rửa một quả sơn tra rồi ăn. Vị chua khiến nàng nhăn mặt, nhưng vì đã lâu lắm rồi chưa được ăn hoa quả nên nàng đành cắn răng ăn thêm mấy quả nữa. Sau đó, nàng còn xa xỉ dùng một ít nước muối nhạt ngâm sơn tra trước khi ăn, nhờ có muối, vị chua của sơn tra lại thêm phần ngọt, trở nên ngon miệng hơn.
Trong lòng nàng không khỏi cảm thán: Tuy chưa từng gặp vị Tạ Kỳ, Tạ Cửu ca này, nhưng chỉ qua bữa cơm và một ít sơn tra này, nàng đã thấy giữa một văn nhân chính trực, có gia giáo tốt và tên chồng trước chỉ nghĩ đến ăn bám phụ nữ để đi đường tắt của nguyên chủ khác nhau rõ rệt như thế nào.
Những ngày tiếp theo trên thuyền không có gì đặc biệt, cứ thế trôi qua rất nhanh. Đến một buổi sáng hơn mười ngày sau, Thẩm Miểu đã đổi thuyền sang xe ngựa và đứng trước Thượng Thiện Môn, nơi từng xuất hiện trong《Thanh Minh Thượng Hà Đồ 》.
Lúc đổi xe ở Thái Châu, nàng đã thuê một chiếc xe lừa, lúc này đang ngồi vắt vẻo trên càng xe, hơi ngẩn ngơ ngước nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mắt của kinh đô Đại Tống.
Nàng đưa một ít tiền cho lính gác rồi xuất trình giấy thông hành, Thẩm Miểu thuận lợi vào thành. Khi tiến gần cổng thành, nàng không khỏi ngước nhìn đầy kinh ngạc, tường thành thật cao! Riêng vòm cổng này ít nhất cũng phải tám, chín mét! Hơn nữa, tường thành rất dày, Thẩm Miểu ngồi xe lừa đi hết khoảng sáu trượng, ước chừng hơn mười tám mét mới có thể ra ngoài.
Chả trách khi còn học lịch sử ở kiếp trước, nàng từng đọc về việc quân Liêu và quân Kim khi tiến xuống phía nam thường gặp khó khăn trước những thành trì kiên cố như thế này. Tường thành dày thế này, dù có máy bắn đá cũng khó mà công phá nổi.
Tiếp tục đi về phía trước, Thẩm Miểu thấy được lầu cao, cổng hoa rực rỡ, cầu Hồng Kiều uốn lượn. Khắp nơi đều treo bảng hiệu, cờ quán rượu phấp phới bay cao, đi thêm một đoạn, nàng còn tình cờ gặp một đoàn lạc đà chất đầy hàng hóa!
Quả nhiên《Thanh Minh Thượng Hà Đồ》là một tác phẩm cực kỳ chân thực. Nàng có cảm giác như mình vừa bước vào một bức tranh, trở thành một phần trong khung cảnh phồn hoa của Biện Kinh. Vì trong nội thành có quá nhiều người, khi qua cầu, phu xe cũng phải xuống, dắt xe lừa từng bước len lỏi qua đám đông chen chúc.
Con lừa cũng vì bị chèn ép mà bồn chồn khó chịu.
Những tiểu thương, người đi đường tấp nập, hàng quán hai bên đường bán đủ thứ. Đặc biệt là các cửa tiệm nhỏ nằm ở đầu ngõ, góc phố, họ còn kê hẳn tủ thấp chứa đầy hàng hóa lấn ra đường để thu hút khách.
Thẩm Miểu cười thầm: Xem ra chuyện "lấn chiếm vỉa hè" đã có từ thời xa xưa rồi. ( app truyện TᎽT )
Phủ Khai Phong có sông Biện, sông Huệ Dân cùng nhiều kênh rạch chảy qua thành, nhờ đó mà "chợ cầu" và "chợ sông" trở nên nhộn nhịp nhất. Cả dãy bờ sông san sát cửa hàng, những quán ăn ven sông thường mở cửa chính hướng ra đường, còn mặt sau hướng ra sông lại xây thêm dãy nhà sàn nhô ra ngoài. Đi ngang qua, Thẩm Miểu thầm nghĩ có lẽ đây chính là khởi nguồn của những “công trình xây dựng trái phép” sau này.
Chợ cầu thì linh hoạt hơn, những người bán hàng rong bày sạp dọc hai bên cầu, gọi là "quầy nổi", cũng có một số thương nhân dựng lều làm quầy cố định.
Thẩm Miểu ngồi trên xe quan sát xung quanh, khi qua cầu, nàng để ý đến các quầy hàng trên chợ cầu một cách kỹ lưỡng. Tiệm của cha mẹ nguyên chủ để lại không biết đã bị cháy đến mức nào, mà nàng thì chẳng dư dả tiền, nên muốn bán đồ ăn để kiếm một chút. Mà nếu muốn bán hàng rong thì đây là cách tốt nhất để bắt đầu.
Nhưng nhìn một vòng, Thẩm Miểu lại không tự tin lắm. Ở Biện Kinh, hàng hóa rất phong phú, đồ ăn cũng không thiếu. Nếu tay nghề không giỏi hoặc không có món gì độc đáo, e rằng sẽ chẳng có ai mua!
Khi sắp qua cầu, Thẩm Miểu thấy một người bán hàng rong trên người treo đầy hàng hóa lỉnh kỉnh, vội nhờ phu xe dừng lại một lát, nàng xuống xe chọn hai cái chong chóng tre bằng trúc.
Người bán hàng lanh lẹ, vừa biểu diễn cách chơi chong chóng, vừa quảng cáo: "Nương tử thật có mắt nhìn, chong chóng trúc này một văn tiền được hai cái, trúc được chọn từ trúc già Phượng Dương, bền chắc, không sợ rơi, không sợ nước, có thể chơi rất lâu!"
Thẩm Miểu chọn đi chọn lại, nghĩ đến tuổi cầm tinh của đệ đệ và muội muội nguyên chủ, bèn lấy một cái có vẽ rắn nhỏ và một cái vẽ ngựa lớn. Cánh chong chóng đều được mài nhẵn, không lo làm trầy tay trẻ con. Một món đồ chỉ có giá một văn tiền mà cũng làm tinh xảo đến vậy, Thẩm Miểu thật sự mở mang tầm mắt.
Phu xe cũng cười nói: "Vị nương tử này chắc là về thăm nhà mẹ đẻ nhỉ? Ra ngoài một chuyến mà cũng không quên mua quà cho con cái, đúng là từ mẫu, nương tử sau này nhất định sẽ có phúc khí."
"Đa tạ vì lời chúc." Thẩm Miểu cười cười bước lên xe, không giải thích thêm.
Cứ thế chen lấn, di chuyển khó khăn hơn hai khắc, cuối cùng phu xe cũng thở dài nhẹ nhõm, dùng khăn vắt trên cổ lau mồ hôi: "Thẩm nương tử, đến cầu Kim Lương rồi."
Thẩm Miểu trả tiền xe, phu xe còn giúp nàng dỡ hai rương hành lý xuống, đặt ở đầu hẻm phía sau cầu Kim Lương. Trong hẻm có mấy cây liễu lớn, nên được gọi là hẻm Dương Liễu Đông.
Cũng chính là nơi nguyên chủ lớn lên từ nhỏ.
Nhưng Thẩm Miểu vẫn chưa cảm thấy an toàn, nàng suy nghĩ suốt đường đi, cuối cùng quyết định đến tiệm thang bính Thẩm gia xem xét trước rồi nghe ngóng tình hình từ hàng xóm, sau khi nắm rõ mọi chuyện mới đi đón đệ đệ, muội muội về từ nhà đại bá.
Nàng vừa ôm túi lớn túi nhỏ xuống xe, mấy phụ nhân ngồi dưới gốc liễu vừa may vá vừa tán gẫu đã nhìn về phía nàng. Thẩm Miểu xuất giá ba năm, ngoài lần về chịu tang thì chưa từng quay lại. Khi còn nhỏ, nàng được cha nương cưng chiều, nuôi nấng trắng trẻo, đầy đặn. Giờ đây lại gầy gò, tiều tụy, khiến ba người kia nhìn mãi cũng không dám chắc có phải nàng không.
Nhưng Thẩm Miểu đã nhanh chóng nhận ra bọn họ từ ký ức của nguyên chủ, lập tức rút khăn tay trong tay áo, lau khóe mắt thật mạnh để mắt ửng đỏ, nghẹn ngào gọi: "Cố thẩm, Lý thẩm, Phương thẩm, ta là đại tỷ Thẩm gia đây! Các thẩm đều nhìn ta lớn lên, sao giờ lại không nhận ra ta nữa?"
Nói rồi nàng vung khăn che mặt khóc nức nở.
Lúc này ba vị đại nương kia mới lao đến, nắm tay nàng mà rơm rớm nước mắt, ngươi một câu ta một câu, tranh nhau hỏi han: "Ôi chao, đại tỷ, suýt chút nữa thì thẩm không nhận ra ngươi! Sao... Sao ngươi lại gầy đến mức không nhìn ra hình ra dạng thế này, than ôi, trở về mà cũng không báo một tiếng để thẩm bảo Cố nhị ca của ngươi ra ngoài thành đón!”
“Ôi, cuối cùng ngươi cũng về rồi, ngươi không biết đâu, nhà ngươi bị cháy mất một nửa rồi! Đại bá của ngươi đã đến xem hai lần, nghe nói ít nhất phải mất bốn, năm mươi quan tiền mới sửa nổi nên sợ đến mức chẳng dám qua nữa!"
"Chưa hết đâu, ngươi mau về nhà đi! Tế ca và Tương tỷ bị đại bá mẫu tàn nhẫn đuổi ra khỏi nhà, hiện tại hai đứa nó đáng thương lắm, chỉ biết co ro trong căn nhà dột nát, toàn nhờ hàng xóm láng giềng cưu mang mới sống sót qua ngày đấy."
"Không những thế, mấy hôm trước Tế ca nhà ngươi còn bị bệnh nữa đấy, cả người nóng như cái bếp lò, Cố thúc phải cõng đến y quán giữa đêm, sắc hai thang thuốc mới tỉnh lại, giờ còn chưa xuống nổi giường nữa!"