Tối hôm đó, khi Dạ Minh từ từ tỉnh lại, ánh mắt cậu vẫn còn mơ hồ, chưa quen với ánh đèn vàng nhạt ấm áp trong phòng ngủ. Hơi cử động một chút, cậu cảm thấy nhói lên ở vai trái và đầu gối. Nhíu mày, cậu ngồi dậy thì liền nghe tiếng mẹ – Nhạc Thiện, giọng trầm xuống pha lẫn sự đau lòng:
“Minh Minh… con tỉnh rồi?”
Cậu ngẩng đầu lên, thấy cả ba Dạ Tư, mẹ Nhạc Thiện và anh trai Dạ Triết đang ngồi quanh giường, ánh mắt ai cũng tràn đầy lo lắng, xen lẫn… thất vọng nhẹ. Không ai nói gì, không khí trong phòng như bị kéo căng đến cực điểm. Cậu cúi xuống nhìn cơ thể mình, chiếc áo ngủ lụa đã được thay ra, nhưng làn da dưới lớp vải vẫn còn lộ rõ vết bầm tím trên tay, chân và cả một vết xước nhỏ ở cằm. Dạ Minh hơi sững lại, khẽ thở ra một hơi: chắc là do chiều nay đụng độ mấy đứa nhóc kia đánh nhau mà gây nên…
Mẹ cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, nhưng giọng nói run lên:
“Con biết là tụi mẹ đã tìm con khắp nơi không? Cả khu phố huyên náo, cả nhà như ngừng thở… Nếu không phải có cậu bé kia đưa con về…”
Cậu thấy lòng nhói một cái, ánh mắt né tránh ánh nhìn của ba mình – Dạ Tư. Người đàn ông luôn nghiêm khắc ấy không trách móc, nhưng chỉ lặng lẽ đứng phía sau, ánh mắt trầm ngâm làm cậu càng thấy tội lỗi.
“Ba… mẹ… con xin lỗi.” – Dạ Minh nhỏ giọng, cúi đầu, bàn tay bé nhỏ siết chặt lấy vạt chăn – “Con không định đi lâu như vậy, chỉ là… con muốn đi dạo một chút thôi, không ngờ lại bị lạc…”
Dạ Triết thở dài, bước đến ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ giọng hơn mọi khi:
“Minh Minh, em có biết thân thể em yếu đến thế nào không? Không phải anh muốn giam em trong nhà… nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra, tụi anh không chịu nổi đâu…”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play