Trong khi Dạ Minh vui vẻ đi theo Chu Hạo khám phá khu phố lạ lẫm, bên kia, tại nhà cậu, mọi người đang náo loạn lên vì không tìm thấy cậu đâu. Nhạc Thiện lo lắng đến mức không thể ngồi yên, bà vừa gọi điện cho Dạ Triết vừa cố gắng giữ bình tĩnh. Mặc dù cậu chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi, nhưng không phải ai cũng có thể tìm thấy sự yên tâm trong tình huống này.

"Con trai của tôi đâu rồi?!" Nhạc Thiện cứ liên tục hỏi Dạ Triết. "Dạ Minh đâu rồi? Không thấy đâu cả, không phải lại chạy ra ngoài một mình nữa chứ?"

Dạ Triết vốn là người ít nói nhưng không thể không lo lắng khi nhìn thấy sắc mặt mẹ mình, anh nhanh chóng đứng dậy và ra ngoài tìm kiếm. Đầu óc anh quay cuồng, nghĩ đến khả năng Dạ Minh trèo tường ra ngoài mà không ai biết.

"Đừng lo lắng, mẹ. Con sẽ tìm em ấy ngay. Dạ Minh sẽ không đi quá xa đâu."

Trong khi đó, Dạ Minh vẫn không hề hay biết về sự náo loạn trong nhà mình. Cậu đang đi cùng Chu Hạo trong khu phố xa hoa bên cạnh khu ổ chuột. Cảnh tượng đối lập giữa hai khu vực khiến cậu có cảm giác hơi kỳ lạ. Khu phố bên ngoài tràn ngập sự xa hoa, tòa nhà cao chọc trời, những cửa hiệu sang trọng và xe hơi đắt tiền. Còn khu ổ chuột thì ngược lại, đầy rẫy nghèo khó và sự thiếu thốn.

"Cậu sống ở đây lâu chưa?" Dạ Minh không khỏi hỏi, ánh mắt lóe lên sự tò mò, nhưng giọng điệu lại đầy vẻ lỗ mãng, không hề tỏ ra sợ hãi hay lo lắng.

Chu Hạo lướt qua ánh mắt cậu, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng không phủ nhận. "Gần hai năm rồi. Ở đây không phải chỗ cho người dễ bị tổn thương. Cậu không nên đi lung tung nữa."

Dạ Minh nghe vậy thì nhướng mày. "Tôi không phải đứa dễ bị tổn thương như cậu nghĩ đâu. Cứ đi thôi, tôi thấy thú vị mà." Cậu không hề tỏ ra sợ hãi, dù trong lòng có chút không yên. Thực tế, cậu cảm thấy có chút lạ lẫm, nhưng cậu vẫn muốn mạo hiểm. Lâu lâu không có ai quản thúc, đương nhiên là phải tìm chút vui vẻ.

"Được rồi, nhưng tôi không muốn cậu gặp chuyện không hay." Chu Hạo nhìn cậu một lúc rồi thở dài. "Nếu đã lạc, thì đi chung một chút cho đỡ bị nguy hiểm."

Dạ Minh nhìn những khu vực xa hoa với ánh sáng lấp lánh, cảm thấy hơi lạc lõng. Cậu không thể không nghĩ đến nhà mình – nơi không có ánh sáng như thế này, nhưng lại có sự yên bình và ấm áp. Tuy vậy, lòng dạ cậu không muốn về, dù chỉ mới một lần trốn đi.

"Được rồi, vậy dẫn tôi đi đâu tiếp theo?" Dạ Minh nói với vẻ đùa cợt, nhưng trong lòng cũng có chút phân vân.

"Đi thẳng rồi qua đây," Chu Hạo chỉ vào một con đường hẹp bên cạnh. "Đừng lo lắng, tôi biết đường."

Dù vậy, Chu Hạo cũng nhận thấy rằng quần áo của Dạ Minh không giống với những đứa trẻ trong khu ổ chuột. Cậu mặc bộ đồ rất đắt tiền, kiểu dáng thời thượng, đập vào mắt người khác là những món đồ cao cấp. Điều đó làm Chu Hạo hơi suy nghĩ, nhưng cậu bé trước mặt vẫn giữ vẻ tự nhiên như thể không có gì khác biệt. Một đứa trẻ trong hoàn cảnh như vậy không thể thiếu đi vẻ nghịch ngợm, nhưng sự tự do cậu thể hiện lại khiến Chu Hạo cảm thấy có gì đó không đúng.

"Chắc cậu không phải là người trong khu này đúng không?" Chu Hạo lên tiếng, giọng có chút tò mò. "Quần áo của cậu nhìn cũng không phải kiểu của bọn ở đây."

Dạ Minh nhìn lại mình rồi cười, giọng điệu càng thêm lỗ mãng. "Ừm, tôi chỉ là người vô tình lạc đến thôi. Cũng không có gì đặc biệt." Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm nghĩ liệu có khi nào mình để lộ sơ hở.

Chu Hạo im lặng nhìn cậu, rồi lại tiếp tục bước đi. "Tôi sẽ giúp cậu về nhà sau, nhưng nhớ kỹ, lần sau đừng đi lang thang một mình như vậy nữa."

Dạ Minh nhún vai, không nói gì thêm. Cậu tiếp tục bám theo bước chân của Chu Hạo, không biết rằng phía sau, gia đình cậu đang lo lắng tìm kiếm.

Đi một hồi lâu, Dạ Minh cảm thấy mỏi chân, thở không nổi, bước đi chậm chạp, đôi chân nhỏ bé đã không chịu nổi quãng đường dài. Cậu cảm thấy hơi mệt, nhưng lại không muốn thua kém. Bất giác, cậu dừng lại, ngồi xuống bậc thềm của một căn biệt thự xa hoa gần đó, cố gắng thở dốc. Ánh mắt nhìn Chu Hạo đầy bướng bỉnh, nhưng cơ thể lại không chịu nổi.

Chu Hạo, người đi cùng cậu, dừng lại nhìn cậu một lúc. Đôi mắt lạnh lùng của anh thoáng chút không vui, nhưng cũng không đến mức khó chịu. Anh nhìn thấy Dạ Minh đang cố gắng đứng dậy, nhưng chân cậu rõ ràng đã kiệt sức. Đoán được tình hình, anh không nói gì thêm, chỉ thở dài một hơi rồi lắc đầu.

"Không phải tôi nói cậu rồi sao, đừng có đi một mình. Cậu mà đi tiếp như vậy thì đến cuối cùng chỉ có tôi phải chịu trách nhiệm thôi," giọng anh hơi mỉa mai nhưng đầy lo lắng.

Dạ Minh nhìn anh, cười nhếch mép, giọng điệu lỗ mãng nhưng cũng có phần mệt mỏi. "Tôi không phải người yếu như vậy đâu... Chỉ là hơi mỏi chân thôi mà."

Chu Hạo nhướng mày, không tiếp tục đôi co với cậu nữa. Anh quay lại, giọng nói lạnh nhạt: "Lên lưng tôi. Cậu không đi nổi nữa thì đừng ngại."

Dạ Minh ngẩng đầu nhìn anh, hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ trong một tích tắc, cậu đã không còn kiên quyết chống cự nữa. Cậu lắc đầu, thở dài rồi leo lên lưng Chu Hạo. Cả người cậu nhẹ bẫng, nhưng cũng vẫn có một chút lo lắng. Cậu chưa bao giờ dễ dàng để người khác cõng, nhưng tình thế lúc này không cho phép cậu cứng đầu.

"Vậy thì cẩn thận đấy." Dạ Minh đột nhiên nói, giọng lộ ra chút giễu cợt. "Đừng để tôi rơi xuống, anh đỡ không nổi đâu."

Chu Hạo nhìn cậu một cái, không trả lời, chỉ im lặng cõng cậu đi. Dạ Minh cảm nhận được sự vững vàng, chắc chắn từ cánh tay của anh, cùng với sự kiên nhẫn từ ánh mắt của Chu Hạo khi anh dọc theo những căn biệt thự xa hoa, tìm đường về nhà cho cậu.

"Được rồi, đừng nói nữa. Để tôi lo phần còn lại." Chu Hạo cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng anh dịu đi nhiều so với trước. "Cứ ngồi yên đi, tôi sẽ đưa cậu về nhà. Sau đó, không đi đâu nữa."

Dạ Minh cảm nhận sự khác biệt trong giọng nói của Chu Hạo, khiến trái tim cậu đột nhiên có chút ấm áp. Thực ra, cậu không chỉ muốn trốn khỏi nhà, mà còn muốn tìm một cảm giác tự do không bị gò bó, mà đôi khi, sự quan tâm này khiến cậu phải suy nghĩ lại. Tuy vậy, cậu vẫn không để lộ ra quá nhiều sự yếu đuối, chỉ khẽ nhắm mắt lại và thư giãn, dù đang trong tình huống khá lạ lẫm.

Khi cậu nằm trên lưng Chu Hạo, cảm nhận sự vững vàng của anh, trong lòng cậu có chút xáo động. Không ngờ anh lại là người dễ dàng giúp đỡ như vậy, dù là người không thân thiết gì. Cảm giác hơi khó chịu, không phải vì lạ lẫm, mà vì cậu bắt đầu nhận ra một phần trong mình đang dần thay đổi theo cách cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

Trong khi Chu Hạo vẫn tiếp tục đi dọc con phố, ánh đèn phố xá lung linh, hai người dần dần gần đến khu biệt thự nơi Dạ Minh sinh sống.

Chu Hạo bước đi trong đêm, tay ôm Dạ Minh vẫn đang ngủ say trên lưng mình, thân thể nhỏ bé, mềm mại của cậu tựa như một gánh nặng nhẹ nhàng nhưng lại rất thực. Hơi thở đều đều của cậu vùi vào lưng anh, không còn cảm giác chống cự hay bướng bỉnh, chỉ có sự yên bình mà dường như anh không thể có được trong cuộc sống này. Cậu nhóc này, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, dù cho thân thể yếu đuối ấy vẫn luôn thể hiện sự kiên cường mà anh chưa bao giờ thấy ở bất kỳ ai.

Chu Hạo liếc nhìn về phía căn biệt thự lớn đang đón ánh đèn đường, ánh sáng như xua đi bóng tối, nhưng trong lòng anh, lại có chút gì đó khó tả. Anh không muốn mình lại trở thành người gánh vác trách nhiệm ấy, nhưng nhìn vào khuôn mặt ngủ say của Dạ Minh, một phần của anh lại cảm thấy… muốn bảo vệ cậu hơn.

Cả khu phố như đã bị khuấy động bởi sự mất tích của Dạ Minh, mọi người trong nhà đều đang cuống cuồng tìm kiếm. Những người hầu, thân nhân, và thậm chí là cả gia đình, đều đang lo lắng hớt hải chạy quanh khắp nơi, không ai biết cậu bé đang ở đâu. Họ không hiểu vì sao cậu lại đi một mình trong đêm tối. Không ai biết rằng, cậu đang ở trong vòng tay của một người xa lạ.

Chu Hạo bước vào khuôn viên, nhìn thấy cảnh tượng náo loạn ấy, trong lòng có chút cảm giác xa lạ. Đây không phải là nơi anh thuộc về, nhưng nhìn khuôn mặt lo lắng của những người trong gia đình, anh không khỏi cảm thấy một chút tiếc nuối. Tiếc nuối vì cậu nhóc này, không xứng đáng phải sống trong cuộc sống đầy lo âu và căng thẳng ấy.

Anh bước vào căn nhà, cánh cửa đóng lại với tiếng "cộp" vang vọng. Các nhân viên trong nhà đều quay lại nhìn thấy Dạ Minh nằm yên trên lưng Chu Hạo, thân thể nhỏ bé vẫn ngủ say như chưa hề tỉnh dậy.

"Mày làm gì vậy?" Dạ Triết, anh trai của Dạ Minh, bước tới nhanh chóng, khuôn mặt tràn ngập lo lắng. "Mày làm em trai tao sợ hãi như thế à? Tại sao nó lai đi lang thang cùng mày như vậy?"

Chu Hạo chỉ liếc nhìn Dạ Triết, không nói gì. Anh cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của Dạ Triết, nhưng vẫn không để tâm nhiều. "Nó chạy loạn ra ngoài, tôi chỉ đưa nó về thôi."

Dạ Triết có chút không hiểu, rồi liền quay sang nhìn cậu em trai ngủ trên lưng mình, đôi mắt anh trai hiện lên một chút lo lắng. "Cảm ơn anh, từ sau tôi sẽ không  để nó đi lung tung nữa,  sẽ nguy hiểm."

Chu Hạo chỉ gật đầu một cách lạnh nhạt, không đáp lời. Thật ra anh chỉ muốn làm xong việc rồi rời đi, không muốn dính vào chuyện gia đình của Dạ Minh. Nhưng khi nhìn thấy cậu bé này vẫn còn ngủ yên trên lưng mình, anh không kìm được một chút cảm giác xót xa dâng lên trong lòng. Anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống chiếc ghế gần đó, chỉnh lại tấm chăn cho cậu đắp, nhìn một lượt những người trong nhà đang đứng đó.

Dạ Tư, cha của Dạ Minh, bước tới gần, ánh mắt dừng lại ở Chu Hạo một lúc. Dù không nói ra, nhưng ánh mắt của ông vẫn thể hiện rõ sự cảm kích.

"Chúng tôi rất cảm ơn anh đã giúp đỡ," ông nói, giọng điệu không quá thân thiện nhưng có phần khách khí. "Có thể cậu là người giúp đỡ Dạ Minh, nhưng tôi không thể nào không lo lắng về sự an toàn của con trai mình."

Chu Hạo chỉ gật đầu lạnh nhạt, không tỏ thái độ nhiều. Anh không quan tâm đến những lời cảm ơn đó, cũng không muốn dính dáng quá nhiều đến gia đình Dạ Minh. Cậu nhóc này đối với anh, chỉ là một mối liên kết lạ kỳ, một sự tò mò mà thôi. Nhưng trong lòng anh, một sự lo lắng không thể lý giải cứ âm thầm dâng lên.

Dạ Minh vẫn ngủ yên, khuôn mặt cậu lộ ra vẻ thanh thản đến kỳ lạ. Chu Hạo nhẹ nhàng xoay người bước ra ngoài, không còn ở lại lâu. Nhưng khi ra đến cửa, anh dừng lại một chút, nhìn về phía Dạ Minh đang ngủ say trong căn phòng xa hoa, cảm thấy một sự bất an thoáng qua trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play