Chu Hạo bước về nhà...
Khi thấy Dạ Minh đi về cùng anh trai, Chu Hạo không nói gì mà chỉ lặng lẽ quay lưng bước về nhà. Nhưng khi đến gần, anh đã nghe thấy tiếng chửi mắng quen thuộc từ bên trong, là giọng của Điền Hãn – người dượng của mình.
Chu Hạo hơi nhíu mày, nhưng ánh mắt anh vẫn lạnh lùng và sắc bén, không có chút dao động. Anh đã quá quen với những lời lẽ thô lỗ và mắng chửi từ dượng. Tuy vậy, mỗi lần nghe vẫn không thể tránh khỏi cảm giác chán ghét và mệt mỏi.
Điền Hãn đã say rượu và đang lớn tiếng trong nhà, mắng mẹ anh vì lý do không đâu. Chu Hạo không cảm thấy gì nhiều, chỉ là đôi chút kiệt sức vì những cuộc đấu tranh vô ích suốt bấy lâu nay. Đã nhiều lần anh nghĩ nếu bản thân có thể mạnh mẽ hơn một chút thì sẽ không phải nghe những lời đó, nhưng giờ phút này, anh đã không còn quá quan tâm đến những tiếng chửi đó.
"Không cần phải bận tâm," Chu Hạo tự nhủ, ánh mắt không một chút cảm xúc, "Lần này về, chỉ là để chấm dứt mấy thứ lằng nhằng này thôi."
Hắn vào trong nhà, không để ý đến tiếng chửi mắng, chẳng quan tâm đến những lời hạ thấp người mẹ tội nghiệp của mình. Chu Hạo đóng cửa lại, hơi thở nhẹ nhõm. Lúc này anh mới nhớ đến Dạ Minh và cuộc gặp gỡ sáng nay, bỗng dưng lòng anh thấy có chút lạ. Dù là trong hoàn cảnh như vậy, Dạ Minh vẫn luôn mang đến cho anh một cảm giác khác biệt – tựa như ánh sáng trong bóng tối.
Chu Hạo đặt tay lên trán, cười khẽ, rồi vội vàng thay đồ chuẩn bị cho một ngày khác. Hắn đã quen với mọi thứ trong nhà này, nhưng dường như hôm nay lại là một ngày khác biệt. Cảm giác này, có lẽ là lần đầu tiên trong suốt những năm qua.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play