“Chính là như vậy, cô bé à. Buổi sáng là lý thuyết, buổi chiều là thực chiến. Tuy rằng hôm nay là ngày đầu tiên cô phục hồi xong đã phải học tiết thực chiến rồi, nhưng cũng không sao, đánh vừa sức thì nghỉ là được.”

Huấn luyện viên Claude ngồi xuống chiếc ghế công vụ, bàn tay to xoa đầu cô như đang vỗ về một đứa trẻ.

"Thực chiến á?" Ngải Lật nghe xong liền hoảng hốt.

“Là kiểu huấn luyện mà hôm trước em thấy anh đang chỉ đạo hả? Mọi người rút thăm chọn đối thủ rồi từng cặp từng cặp lên đài?”

Claude bật cười, như cũng nhớ lại cảnh hôm đó: “Đúng rồi. Bọn nhóc đó đánh nhau vui vẻ lắm.”

... Vui vẻ?

Ngải Lật đờ mặt. Là huấn luyện viên thật sự cảm thấy cái loại đánh nhau tay chân gãy, máu me tung tóe đó là "vui vẻ" sao? Mau xin lỗi những chú cún thật sự đi!

Hôm trước chỉ đứng nhìn từ xa bên cạnh Claude thôi mà cô đã suýt bị dọa xỉu.

"Đây là lần đầu em tham gia tiết thực chiến, trước giờ chỉ đứng cạnh xem." 

Ngải Lật cố nuốt xuống lời oán trách, nhẫn nhịn hỏi.

“Có quy tắc ngầm nào không ạ? Nếu như thực lực chênh lệch quá lớn thì... thì có thể xin bỏ cuộc hoặc đổi đối thủ được không?”

Phải, vừa nghe đến tiết thực chiến là cô đã nghĩ làm sao để chạy xuống sàn đầu tiên rồi.

Cô cao có 1m6, người nhỏ xíu, làm sao địch nổi đám Alpha cao trung bình 1m85 đầy cơ bắp đó chứ? Aaaa…

“Đơn giản thôi, làm gì có quy tắc nào.”

Claude vừa nhấp trà, giọng nói trầm ổn, thong thả.

“Rút thăm rồi là quyết định cuối cùng, không đổi được. Cũng sẽ không có ai tự nhận thua cả. Mất ý thức hoặc bị đánh rớt khỏi đài là kết thúc.”

Có thể tự nhảy xuống đài không?

Ngải Lật nhìn anh đầy mong đợi, định hỏi thật nhưng lại thôi.

“Anh nhớ đây là lần đầu em thực chiến?”

Ngải Lật gật đầu liên tục như gà mổ thóc, mắt long lanh hy vọng.

"Đừng lo." Claude cười hiền, an ủi.

“Chỉ cần đừng gặp hai thằng quỷ kia, với bạn cùng phòng của em là được.”

... Huấn luyện viên ơi, anh hiểu nhầm rồi!

Ngải Lật muốn rớt tinh thần, nhưng cô cũng ngại không tiện nói thẳng ra suy nghĩ thật của mình. Quy tắc là quy tắc, mà đặc quyền cô cũng đã hưởng đủ rồi.

Dù sao thì chuyện này cũng không thể tránh mãi được. Nghĩ đến đây, cô chỉ biết thầm cầu may. 

Cũng may là kỹ thuật y tế bây giờ phát triển, gãy tay gãy chân mấy ngày là có thể khỏi. 

Mấy người từng bị đánh tơi tả ở buổi trước, hôm qua cô còn thấy họ sinh hoạt như bình thường.

Cho nên... chắc là không sao đâu nhỉ?

Kết thúc đoạn trò chuyện, Claude mở quang não, ánh mắt màu xanh thẫm dán lên màn hình, xóa đơn xin nghỉ hôm nay của Ngải Lật. Tay trái thì vẫn cầm chén trà đã nguội.

Có vẻ như toàn bộ sự chú ý đều dồn vào màn hình, lúc chén trà đụng vào cằm, tay anh run nhẹ, nước trà hắt ra vài giọt, chảy dọc theo đường viền cằm sắc nét, trượt qua yết hầu nam tính rồi thấm ướt chiếc áo sơ mi màu tối.

Áo thấm nước dán sát vào cơ thể, lộ ra phần ngực rắn chắc và cơ bắp gợi cảm bên dưới.

Ngải Lật: …!

Đang khẩn trương vì sắp bị đánh, giờ cô như bị sét đánh ngang tai, lập tức quay ngoắt mặt đi.

“Tê…”

Claude cảm nhận được sự bất thường, cúi đầu nhìn rồi lắc đầu bất đắc dĩ. Anh gỡ xong giấy xin nghỉ của cô, định cúi người lấy khăn giấy dưới bàn.

Ai ngờ lúc ngẩng lên, đầu lại va vào mép bàn. Anh cười xòa, vừa xoa đầu vừa giả vờ như chẳng hề hấn gì, cầm đại khăn giấy lau sơ trước ngực rồi bỏ qua.

Sau đó anh đứng dậy, lại vô tình làm đổ chén trà lần nữa, nước lần này chảy xuống ướt cả quần.

Quay đầu lại, bên tai vang lên tiếng va chạm vang dội. Ngải Lật nhắm tịt mắt.

 .. Ôi mẹ ơi!

Một người đàn ông hình thể rắn chắc như báo đốm, giờ đây lại ướt sũng đứng trước mặt cô. 

Vẻ mặt vẫn tươi cười, như đã quá quen với cảnh như vậy, còn vươn tay xoa đầu cô.

“Chờ tôi thay đồ xong sẽ dẫn em đi đến lớp nhé. Ướt hết cả rồi, cái gì cũng thấy được đấy.”

Đủ rồi!!

Chỉ cần nghe lời Claude là cô cũng đủ tưởng tượng ra hiện tại anh trông như thế nào. Mặt đỏ bừng, Ngải Lật… run run không nói nên lời.

Đây là cái cảnh tượng fanservice kiểu gì vậy?! Huấn luyện viên, anh là một người cao gần 2 mét, cơ bắp cuồn cuộn, xin làm ơn đứng đắn chút đi!!

Sau khi thay đồ xong, Claude đưa Ngải Lật đến lớp.

Trong mấy ngày cô trở lại trường, vì chưa hết thời gian tĩnh dưỡng, mỗi lần đến lớp đều là Claude dẫn đi như thể dắt một chú gà con. 

Anh luôn xoa đầu, căn dặn cẩn thận và còn tự thiết kế bài huấn luyện riêng cho cô, khiến những người đồng cấp khác dù thấy quen mặt nhưng vẫn chưa ai thật sự tiếp xúc.

Lần này rốt cuộc phải tự mình đối mặt với các Alpha, cô có chút hồi hộp.

Buổi sáng là tiết lý thuyết về vũ khí, đã bắt đầu được 15 phút. Ngải Lật lén lút đi vào từ cửa sau lớp học, chọn một chỗ ngồi ở hàng cuối.

Lý thuyết luôn là tiết khiến đa phần học viên buồn ngủ, hoặc tranh thủ chơi quang não, kể cả những học sinh đứng đầu cũng không ngoại lệ.

Vì thế, dù Ngải Lật nghĩ rằng mình lẻn vào một cách lặng lẽ, thực chất đã bị phần lớn học viên phát hiện.

Với giác quan nhạy bén, đám thanh niên Alpha trẻ tuổi tràn đầy sinh lực hoặc là gác chân lên bàn nhìn qua, hoặc dừng tay trò chơi, ngoái lại nhìn theo lời nhắc của bạn bè.

Trong một lớp học toàn những người cao trung bình 1m85, mặc đồng phục, khí thế áp đảo, đột nhiên xuất hiện một sinh vật nhỏ xíu mềm mại không có khí thế, trông lại dễ bắt nạt, chẳng khác nào một chú mèo con chưa dứt sữa lạc vào đàn sói. Quả thực thu hút ánh nhìn của tất cả.

Tựa như đã nhận ra ánh mắt của người khác, Ngải Lật lo lắng bất an, ngồi ở chỗ mình mà luôn cúi đầu từ nãy đến giờ.

Cách một cái bàn, thiếu niên Alpha chống cằm nhìn cô, vừa thưởng thức quang não trên tay. 

Không biết là vô tình hay cố ý, quang não đột nhiên trượt khỏi đầu ngón tay linh hoạt của anh, phát ra một âm thanh vang vọng trong lớp học yên tĩnh.

Âm thanh đó làm Ngải Lật giật nảy mình.

Trên bục giảng, giáo viên đẩy đẩy kính mắt, ánh mắt không vui liếc anh ta một cái như đạn bắn.

“Vừa rồi không chú ý, xin lỗi, xin lỗi.” 

Thiếu niên giơ tay xin lỗi, khóe mắt liếc thấy Ngải Lật thì nhanh chóng chuyển sang nhìn sau gáy cô, lộ ra vành tai đỏ hồng dưới mái tóc ngắn mềm mại xõa xuống.

Ánh mắt anh dừng lại ở làn da ấy, rồi khẽ nhếch miệng cười, có vẻ như đang có chút ngứa ngáy muốn hành động gì đó.

Ngải Lật cố gắng phớt lờ ánh mắt xung quanh, đau khổ tập trung vào nội dung bài giảng, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không hiểu nổi.

Đáng giận! Tuy rằng hồi đó cô là học sinh lớp 12 nổi tiếng vì học giỏi, nhưng ai lại học thứ quỷ quái như cơ chế chuyển hóa năng lượng hạt pháo chứ!

Còn có các phe phái vũ khí lớn và ứng dụng thực tiễn…

Rồi cả súng tự động, súng ngắn, súng trường đột kích, hiệu quả thực chiến và cách lắp ráp…

… Các người Alpha thật quá bạo lực!

Kết thúc phần lý thuyết, phát hiện khóa học còn có cả phần thực hành lắp ráp, Ngải Lật ngồi nhìn đống linh kiện vũ khí trên bàn, lo lắng đến mức cắn môi.

Trên bàn không có giáo trình, giáo viên cũng không trình chiếu quy trình lắp ráp, thế là Ngải Lật loay hoay mãi, cuối cùng quay sang hỏi người bên cạnh.

“Xin hỏi, cái này bắt đầu lắp ráp từ đâu ạ?”

Bên cạnh, Alpha kia đang bắt chéo chân, nhàn nhã nghịch vũ khí đã lắp xong, nghe thấy tiếng cô thì cười quay sang nhìn, vừa định mở miệng thì ánh mắt bị che bởi một bóng người mảnh khảnh tuấn tú.

“Ừm?”

Người đó khoác trên mình đồng phục đen viền vàng, mái tóc xanh lam, ánh mắt lạnh lùng. Muleyer Kaman rũ mắt nhìn về phía Ngải Lật, nhíu mày, giọng lạnh nhạt như bị làm phiền.

“Cô đang hỏi tôi à?”

“À…”

Ngải Lật ngơ ngác nhìn vị đồng học quý tộc này.

Không, thật ra cô đang hỏi người khác cơ… Nhưng Muleyer vừa hay đứng chắn trước người đó, thoạt nhìn lại như cô đang hỏi anh.

Anh ta có việc gì quan trọng không nhỉ? Nhìn thần sắc rất khó chịu và lạnh lùng, liệu có phiền anh quá không?

“Không, tôi…”

“Ống ngắm trước tiên phải khóa chặt vào vị trí chỗ tay cô.” 

Muleyer dường như không muốn mất thời gian, không chờ cô nói xong đã lạnh lùng tiến tới, ngồi xuống chỗ trước mặt cô.

“Đúng rồi, chính là chỗ đó.”

Anh ngẩng đầu liếc cô một cái, như nhắc nhở cô tập trung.

Ngải Lật vội nuốt lại lời chưa nói, vụng về làm theo lời hắn chỉ dẫn.

“Tháo băng đạn xuống.”

“Vâng.”

“Thấy cái trục kia không? Vặn chặt lại, dùng sức.”

Dù có ký ức lý thuyết, nhưng đây là lần đầu Ngải Lật thực sự tự tay lắp vũ khí. 

Thái độ nghiêm túc lạnh lùng của Muleyer khiến trán cô toát mồ hôi, căng thẳng đến mức tay cầm ống ngắm cũng run rẩy.

Muleyer lạnh lùng quan sát hành động của cô, khi báng súng suýt nữa trượt khỏi tay cô thì anh ta như đã đoán được từ trước, nhanh tay đỡ lấy giúp cô.

Tuy không có tiếp xúc trực tiếp tay chân, nhưng trong khoảnh khắc đó, Ngải Lật như cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo như gió tuyết từ anh.

Yên tĩnh sâu lắng, không quá lạnh lùng, lại có hương thơm dịu nhẹ như tuyết liên trên núi cao.

Tựa như vừa được vớt từ đáy hồ sâu thẳm, cô bất giác căng thẳng, dè dặt ngước mắt nhìn anh.

“Kỹ thuật của cô còn nhiều chỗ lạ lẫm.” thiếu niên với đôi mắt lam sâu thẳm nhìn cô, đánh giá bình thản.

“Nhiều lần do dự và sai sót không nên có, sau này phải luyện tập nhiều hơn.”

“Tôi sẽ cố gắng… Cảm ơn anh.” Cô nói.

“Không cần, tay còn cầm được chứ?”

“Được ạ.”

Muleyer quan sát cô một lúc, rồi mới rút tay về, nhưng tay Ngải Lật vẫn còn run.

Khi cô lần nữa sắp làm rơi linh kiện, thiếu niên lại mau lẹ bắt được thời cơ, như một thợ săn ưu tú trong rừng thông, lần này hắn trực tiếp nắm lấy cổ tay cô.

Cảm giác cổ tay bị giữ chặt khiến Ngải Lật như bị điện giật chạy dọc sống lưng, tê rần, đến mức tóc ngắn cũng dựng ngược vài sợi. 

Cô hoảng loạn nhìn sang chỗ khác, thấy Muleyer vẫn thản nhiên.

Sao anh ta có thể bình tĩnh như vậy?

“Anh…”

Muleyer nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, yết hầu khẽ chuyển động, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nhưng sống lưng lại cứng đờ, dáng ngồi càng ngay ngắn khiến anh càng nổi bật hơn.

Trong khoảng lặng ngắn ngủi, bầu không khí hơi ngột ngạt và căng thẳng, họ nhìn nhau rồi lại vội vàng dời mắt. 

“ Xin lỗi. ”

Muleyer khẽ nói, sau đó buông tay cô ra.

Trước mặt mọi người, quý tộc chạm vào dân thường là điều cấm kỵ.

Nhưng dù đã buông tay, anh vẫn vô thức siết nhẹ lòng bàn tay mình, như đang lưu luyến hơi ấm từ nơi vừa chạm vào cô, không màng đến ranh giới thân phận hay giới tính.

Sau khi giúp Ngải Lật lắp ráp xong vũ khí, Muleyer rời khỏi lớp học. Bạn cùng phòng của anh từ lớp bên cạnh nhận được tin nhắn liền lò đầu vào, cười cười ném cho anh ta một cuốn sách.

“Tớ mượn từ khoa Cơ Giáp, Giải mã toàn bộ vũ khí quân sự, toàn là các mô hình quen thuộc.”

“Cảm ơn.”

“Sao tự nhiên nhớ ra mượn sách này thế?” Bạn hắn vừa nói vừa ngả người ra sau.

“À đúng rồi, chiều nay các cậu cũng có lớp thực chiến nhỉ, thấy kết quả bốc thăm chưa?”

Người kia đổi chủ đề nhanh như chớp.

Muleyer “Ừ” một tiếng, cầm sách lên, mở quang não liếc nhìn.

Chỉ một cái liếc mắt, anh liền dừng lại.

“Không biết mấy tên xui xẻo nào sẽ bắt cặp với Leo Devinshier, Klein Lane, còn có cả Roid Rodgris nữa.”

Bạn cùng phòng cười nói.

"Một tên công tước, học sinh xuất sắc kiểu đại thiếu gia, một tên điên mê đánh nhau. Còn thêm một kẻ nham hiểm độc địa, nói đến cái tên Klein kia.. năm nay làm ô nhiễm bầu không khí, rõ ràng là do anh ta dẫn đầu, đừng để anh ta gặp được học sinh thường dân…

"Không chết thì cũng bị theo dõi, kết cục thảm lắm." bạn cùng phòng nhún vai nói thêm.

“Tôi nói cái đứa thường dân kia đấy.”

Muleyer không nói gì.

Trong tay anh đang cầm sách giáo trình định mang cho cô gái kia, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào danh sách hiện lên trên màn hình.

—— Phía sau tên của Ngải Lật, đột nhiên hiện ra một dòng: “Klein Lane”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play