Trương đại phu chính là người đã dõi theo Tô Yến từ lúc nàng là một đứa bé bập bẹ học nói cho đến khi nàng trở thành một cô nương duyên dáng. Trong lòng ông ấy chất chứa không biết bao nhiêu tình cảm, khó có thể nói hết bằng lời. Hơn nữa, ông ấy cũng sẽ không suy đoán xem liệu rằng một vị vua có lừa ông ấy hay không. Vì nếu như Tô Yến không chết thì tại sao đã lâu vậy rồi nàng cũng không đến gặp ông ấy dù chỉ một lần.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trương đại phu lại không khỏi thấy đau đớn, nước mắt rưng rưng.
Nhưng Từ Mặc Hoài cũng không hề để tâm đến sự khổ sở của ông ấy, hắn chỉ nghiêng đầu sang nơi khác, nhìn tuyết đang rơi lất phất.
Năm ngoái, khi tuyết cũng rơi dày như thế này, trong tẩm điện được đặt chậu than, Tô Yến đang quấn mình trong chăn bông, co ro ngồi bên chậu than, cố gắng hết sức để học chữ. Khi ấy, nàng buồn ngủ đến mức mắt cứ díp lại, cái cằm thì gật gà gật gù, còn người thì liên tục đổ về phía trước. Nếu không phải hắn ở trên giường nhìn thấy cảnh này, bèn nhấc chân đá nàng một cái để nàng ngã về phía sau thì chắc chắn rằng nàng đã ngã nhào vào chậu than đỏ rực.
Nhưng mà khi Tô Yến tỉnh lại, nàng không những không cảm kích mà còn cho rằng hắn cố tình trêu chọc, tức giận bật dậy định mắng hắn. Chỉ có điều, nàng đột nhiên nhớ đến thân phận của hắn nên đành phải nuốt sự bực bội vào lòng, ôm sách ngồi lùi ra xa một chút.
Từ Mặc Hoài chợt giật mình nhận ra, Tô Yến rời đi chưa đầy tám tháng nhưng hắn luôn cảm thấy cứ như đã qua rất lâu. Rõ ràng, trước đây họ cũng đã từng chia ly nhiều lần. Từ khi rời thôn Mã gia trở về Trường An cho đến lúc quay lại thì cũng chỉ khoảng một năm, nhưng trước đây hắn chưa từng cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT