Cái kia Bảo Ma Ma gọi Tạ Vấn Uyên là “Từ công tử”, Chung Kỳ Vân lập tức đoán được Tạ Vấn Uyên nhất định có nguyên do muốn che giấu họ tên thật, có lẽ là không muốn để người khác biết được đường đường là Hình bộ Thượng thư mà lại đến thanh lâu, cũng có thể y còn có nguyên nhân khác.
Cái hay của thời cổ đại chính là ở điểm này, tin tức không phát triển, nếu muốn giấu thân phận thì rất dễ dàng.
Tạ Vấn Uyên tuy là Hình bộ Thượng thư, nhưng nếu y không phô trương, không để lộ thân phận, thì cho dù Đại Chinh từ đông sang tây, nam tới bắc, các châu phủ huyện thành đều truyền tai nhau những lời đồn đãi về y sinh động như thật, ai nhắc đến Tạ Vấn Uyên cũng đều biết y là hồng nhân trong triều. Thế nhưng trên thực tế, ngoại trừ những người từng tận mắt gặp qua y, số còn lại cũng chỉ là nghe đồn mà thôi, cho dù người thật đứng ngay trước mặt, họ cũng chưa chắc đã nhận ra.
Mà hiện tại nếu Tạ Vấn Uyên đã giấu đi thân phận, Chung Kỳ Vân đương nhiên không đời nào lại tìm đường chết mà vạch trần y. Bằng không, với tính tình của Tạ Vấn Uyên, lần trước buông tha cho cậu, giữ lại cho cậu một mạng, lần này nếu cậu còn dám tự gây rắc rối, muốn sống? Vậy thì không có khả năng.
Bất quá, tên của cậu thì vẫn chưa nói cho Tạ Vấn Uyên biết, có lẽ là rượu vào gan lớn, cậu nắm lấy tay người ta rồi vẫn chưa chịu buông.
Tay bị giữ chặt, ánh mắt Tạ Vấn Uyên tối sầm lại, lạnh nhạt nhìn Chung Kỳ Vân: “Buông tay.”
“Tôi không buông.” Chung Kỳ Vân chớp chớp mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT