Đúng như Tạ Vấn Uyên đoán, vào cuối thu tháng mười, Đông Hải quả nhiên nổi cuồng phong, mưa lớn ào ào trút xuống.
May thay, Chung Kỳ Vân từ trước đã có sự phòng bị.
Cậu sinh ra và lớn lên bên bờ biển, quen thuộc với sóng nước, cha mẹ trong nhà cũng đều làm nghề buôn bán đường biển, từ nhỏ nhìn quen thấy nhiều, nên ít nhiều gì cũng tích lũy được chút kinh nghiệm sống. Ít nhất cũng không đến mức dại dột mà ra khơi giữa lúc mưa to gió lớn.
Lục Hoảng và mấy người khác biết hai người họ định đi đường biển, tuy từng mở lời khuyên can, nhưng cũng không ngăn cản quá mức. Đôi bên sớm đã rời Hàng Châu ngay trước kỳ trà xuân hai ngày.
Trong khoảng thời gian này, Chung Kỳ Vân cũng cùng Hà Mẫn Thanh khắp nơi xoay xở, cuối cùng tại bến cảng sông Tiền Đường, từ một thương hộ chuẩn bị rời quê mua được một con thuyền đã qua sử dụng có thể tích trung bình. Giá cả tuy cao hơn mười lượng bạc so với khi hỏi mua tại Thuyền phường, nhưng cậu vẫn cảm thấy đáng giá.
Chẳng qua là bởi con thuyền này sử dụng vật liệu khác hẳn với thuyền ở Thuyền phường, thay vì dùng tùng mộc, thuyền này vốn là do một vị chủ thuyền từng chuyên ra khơi đặt làm riêng tại Thuyền phường, kết cấu chắc chắn, vật liệu dùng cho thân tàu mười phần kiên cố, boong tàu và những phần khác đều sử dụng gỗ bưởi chống ăn mòn, còn phần xương sống thuyền và các bộ phận then chốt lại càng dùng đến loại gỗ thượng hạng.
Theo lời vị chủ thuyền cũ, nếu không phải người nhà không yên tâm vì tuổi tác đã cao, ông cũng sẽ không nỡ bán đi con thuyền này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT