Về đến biệt thự thì trời cũng đã rất khuya.
Tài xế vòng sang mở cửa xe cho cô: “Tiểu thư, đến nơi rồi ạ.”
Chúc Vô Dạng bước xuống xe, chậm rãi đi về phía cổng biệt thự.
Ánh trăng trong vắt rọi xuống mặt đất, bóng cây lờ mờ loang lổ, bốn phía tĩnh lặng đến mức rơi cây kim cũng nghe thấy.
Bất ngờ, một giọng nam trầm khàn xé tan sự yên tĩnh của màn đêm.
Cô khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một bóng người lao về phía mình, miệng còn đang gọi tên cô.
Cô theo phản xạ lùi lại phía sau, may mà tài xế phản ứng kịp, lập tức lao lên giữ chặt người đàn ông lạ mặt, vặn tay hắn khống chế.
Cánh tay bị đau khiến hắn la lên: “Đệt, làm gì đấy, thả tôi ra!”
Tài xế tên là Tiêu Lâm, lớn hơn cô không nhiều, dáng vẻ tuấn tú, là vệ sĩ kiêm tài xế do cô của cô đích thân chọn cho.
Bị anh khống chế, người đàn ông gần như không có khả năng phản kháng, bị đè quỳ một chân xuống đất, còn cố vùng vẫy về phía Chúc Vô Dạng, ánh mắt nhìn cô đầy kích động, có chút đáng sợ.
“Chúc Chúc, anh là fan của em! Anh thật sự rất thích em!”
“Anh chỉ muốn đến gặp em một lần, không có ác ý đâu…”
…
Trợ lý và người giúp việc nghe thấy động tĩnh liền chạy ra, vừa thấy tình cảnh trước mặt liền hoảng hốt.
Tư Tư chạy đến trước mặt Chúc Vô Dạng, kéo tay cô lo lắng quan sát từ đầu đến chân: “Chị Dạng, chị không sao chứ?”
Chúc Vô Dạng khẽ lắc đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Từ khi vào showbiz đến nay, đây là lần đầu cô gặp chuyện thế này.
Tư Tư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tức giận bước đến trước mặt tên đàn ông bị khống chế, suýt chút nữa cho hắn một bạt tai:
“Anh mẹ nó biến thái à? Có biết hành vi này là phạm pháp không hả?”
“Dì Trương, gọi cảnh sát!”
Gã đàn ông thấy người giúp việc thực sự rút điện thoại ra định gọi, lúc này mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện, liên tục xin lỗi cầu xin:
“Xin lỗi, tôi không có ác ý, tôi thật sự chỉ muốn đến nhìn một chút thôi. Tôi rất thích Chúc Chúc, chỉ nhất thời xúc động…”
“Đừng báo cảnh sát, tôi đi ngay, đi ngay bây giờ!”
Thấy không ai quan tâm, hắn lại quay sang Chúc Vô Dạng:
“Chúc Chúc, anh là fan của em—”
“Câm miệng!” Tư Tư không nhịn được nữa, vung tay tát cho hắn một cái rõ to.
Bốp!
Tên đàn ông bị tát đến choáng váng, cuối cùng cũng im lặng.
Tư Tư tức đến run người:
“Fan cái con khỉ! Nói đi, anh vào đây bằng cách nào?”
Gã không nói, Tiêu Lâm giơ chân đạp thẳng vào người hắn một cái, uy hiếp:
“Không nói đúng không? Tin tao đập chết mày không?”
Nói xong còn giơ nắm đấm định đánh tiếp.
Tư Tư lần đầu thấy anh tài xế bình thường ít nói của mình lại “man” đến vậy, ánh mắt sáng rực.
Gã đàn ông hoảng loạn ôm đầu, giọng run run:
“Tôi… tôi nói, tôi nói mà! Là chú tôi, ông ấy làm việc ở đây. Lần trước ông ấy bảo từng thấy nữ minh tinh tôi thích đi ra từ đây… Tôi nhất thời xúc động nên cầu xin ông ấy dẫn tôi vào. Tôi… tôi chỉ muốn nhìn từ xa thôi, nhưng lúc thấy Chúc Chúc… tôi kích động quá…”
Chúc Vô Dạng không chịu nổi nữa, lạnh giọng cắt lời hắn:
“Tiêu Lâm, dẫn hắn qua bên quản lý khu, báo cảnh sát.”
“Vâng, tiểu thư.”
Tên kia còn định nói gì đó, nhưng khi ánh mắt lạnh lẽo của Chúc Vô Dạng quét qua, hắn bỗng thấy sợ hãi khó hiểu, đành ngậm miệng.
Chúc Vô Dạng quay người vào biệt thự, phía sau là tiếng gào thét của tên kia bị kéo đi, cho đến khi xung quanh lại yên tĩnh trở lại.
Cô không nói lời nào, tựa người vào ghế sofa, khí áp trầm nặng bao trùm cả phòng.
Dì Trương lặng lẽ đặt một cốc nước trước mặt cô, cũng không dám mở miệng.
Một lúc sau, Tư Tư bước vào, trên tay cầm điện thoại.
“Chị Dạng, điện thoại của Chúc tổng.”
Chúc Vô Dạng đưa tay nhận lấy, vừa xoa thái dương vừa mở miệng:
“Dạ cô.”
Giọng Chúc Mạn có phần lo lắng, cô nghe Tư Tư báo lại cũng bị dọa sợ không ít, may mà không có chuyện gì nghiêm trọng, nếu không thì bà cụ nhà họ Chúc chắc chắn sẽ lột da cô trước tiên.
“Không sao chứ?”
“Không.”
“Thế thì tốt rồi. Chuyện này để cô xử lý, con đừng nghĩ nhiều, ngủ một giấc cho ngon. Ngày mai đổi chỗ ở cho con, hoặc thôi thì dọn về nhà luôn cũng được, ở nhà—”
“Không đâu.”
Chúc Mạn nghĩ rằng về sống ở Chúc gia là an toàn nhất, không ngờ con bé này lại không biết điều, lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang từ chối.
Chúc Mạn: “…”
“Thôi được, cô sẽ sắp xếp lại cho con.”
“Vâng.”
Chúc Vô Dạng khẽ đáp một tiếng, cũng chẳng buồn hỏi thêm. Vốn dĩ vừa nãy đã hơi buồn ngủ, bị dọa một trận tỉnh cả người, cơn buồn ngủ cũng bay sạch.
Giờ tâm trạng dịu lại, cơn buồn ngủ lại kéo đến, cô ngáp một cái thật dài, rồi đứng dậy lên lầu đi ngủ.
Tư Tư và dì Trương liếc nhìn nhau — chắc là ổn rồi nhỉ?
…
Sáng sớm hôm sau, trong biệt thự vang lên một tràng tiếng hét, khiến chim trên cành cây cũng im bặt.
“Ây do, đại tiểu thư của anh ơi, bà cô của anh, em không sao chứ! Anb chỉ về quê một chuyến, sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy! Chúc tổng mắng anh một trận té tát, suýt nữa thì cho anh nghỉ việc luôn hu hu hu, anh phải bay chuyến sớm nhất về đây, sợ em lại xảy ra chuyện gì thì toi đời mất…”
Chúc Vô Dạng đang ngủ ngon lành thì bị tiếng la chói tai quen thuộc đánh thức, lải nhải không dứt, cơn giận trong lòng cô lập tức bốc lên.
“Hách Tiến Bảo, anh khóc như đưa đám cái gì thế hả?”
Người bị gọi tên Hách Tiến Bảo chính là quản lý của cô — một người có năng lực đồng thời cũng điên không kém.
Lúc này anh ta vừa tháo kính ra, giả vờ lau nước mắt, giọng Chúc Vô Dạng giận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa vang lên là anh đã lập tức đeo kính lại, ánh mắt vừa đối diện với đôi mắt lạnh tanh của cô, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là — chạy thôi!
Nhưng vẫn chậm một bước.
Chúc Vô Dạng vớ lấy gối, giáng cho anh ta một cái thật mạnh, giọng lạnh tanh vang vọng cả căn phòng: “Ra ngoài.”
Tư Tư đứng ngoài cửa lắc đầu.
Đã nói rồi, phòng con gái không được tự tiện vào, anh ta có thích đàn ông cũng không được, nhưng cứ không nghe.
…
Sau một lúc lâu, biệt thự xuất hiện thêm vài nhân viên vận chuyển ra vào. Tư Tư và dì Trương đang thu dọn đồ đạc trên lầu.
Hách Tiến Bảo nhìn người phụ nữ đang bình thản ăn sáng trước mặt, biết cô gan lớn, nhưng gặp chuyện kiểu này thì không ai không bị dọa sợ cả.
“Lần đầu gặp chuyện như vậy, chắc cũng bị dọa không ít nhỉ?”
“Em từng luyện qua.” Chúc Vô Dạng cúi đầu, giọng điềm tĩnh.
Hách Tiến Bảo nghe xong liền bĩu môi khinh thường:
“Thôi đi, mấy cái chiêu mèo cào của em thì ăn thua gì, tưởng đang đóng phim chắc? Sau này đi đâu cũng phải mang theo Tiêu Lâm, người mà Chúc tổng đích thân chọn cho em thì không tệ được đâu.”
Chúc Vô Dạng ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn anh ta đầy ẩn ý, giọng nhẹ nhàng:
“Vậy tìm đàn ông cũng phải mang theo à?”
“Đương nhiên rồi, đi đâu cũng phải có người— đợi đã, em nói gì cơ?”
“Tìm đàn ông?!!”
Hách Tiến Bảo trừng mắt nhìn cô, Chúc Vô Dạng nhìn thấy vẻ mặt đó thì bật cười, khẽ nhếch môi rồi chậm rãi nói:
“Đừng căng thẳng, trêu anh thôi.”
Nhưng Hách Tiến Bảo vẫn cảm thấy không ổn, nghiêm túc cảnh cáo:
“Đại tiểu thư à, em đừng có làm bậy. Chúc tổng nói rõ rồi, yêu đương đàng hoàng thì được, tuyệt đối không được xằng bậy."
Chúc Vô Dạng liếc anh ta một cái:
“Biết rồi, ngày nào cũng Chúc tổng… Anh rốt cuộc là quản lý của ai vậy?”
“Người trả lương cho anh là Chúc tổng.”
“Giỏi quá rồi ha.” Chúc Vô Dạng liếc anh ta đầy khinh thường.
Hách Tiến Bảo thấy không đấu võ mồm lại cô, đành chịu thua, nghĩ đến một chuyện liền lấy một kịch bản từ trong túi ra đưa cho cô.
“Bà cô, đại tiểu thư, công chúa điện hạ, có một kịch bản em có muốn xem thử không?”
Chúc Vô Dạng vừa uống một ngụm sữa vừa lười biếng đáp lại: “Hửm?”
“Vài hôm trước có một đạo diễn rất nổi tiếng tìm anh, đưa kịch bản một bộ phim điện ảnh. Thể loại hình sự, tội phạm, trinh thám. Vai nữ chính là một bác sĩ, tuổi thơ thảm lắm, mồ côi, bị bỏ rơi, buôn bán, đánh đập… tâm lý méo mó nghiêm trọng, cuối cùng sa vào con đường sai trái. Vai diễn khá nặng, khá áp lực, nhưng kiểu vai phản diện nữ chính như này giờ hiếm lắm, em có thể thử một lần.”
Nói xong, Chúc Vô Dạng mặt vẫn không mấy hứng thú, từ tốn ăn sáng. Một lúc sau, cô cụp mắt, giọng nhẹ tênh:
“Bỏ đi, tạm thời em không muốn nhận kiểu vai như vậy.”
Hách Tiến Bảo còn định nói thêm gì đó, nhưng vừa thấy ánh mắt thờ ơ quét sang của cô, lại cảm thấy hơi sợ, lập tức ngậm miệng.
Hách Tiến Bảo: …
“Được rồi, kịch bản anh để ở nhà em nhé, hôm nào hứng thú thì xem thử.”
Hách Tiến Bảo thật ra đôi lúc cũng thấy uất ức, dẫn dắt nghệ sĩ khác thì ít nhất họ còn nghe lời anh, chứ vị đại tiểu thư này thì đúng là khó hầu hạ.
Nói cô đam mê diễn xuất? Biết bao kịch bản hay cô chẳng buồn liếc mắt. Nói cô không yêu nghề? Một thiên kim tiểu thư cái gì cũng không thiếu lại cứ đâm đầu vào giới giải trí.
Nhưng đã nhận vai nào là cô cực kỳ nghiêm túc, chưa bao giờ qua loa.
Nói ra thì, ban đầu lão phu nhân nhà họ Chúc cực lực phản đối cô vào giới giải trí. Sau này, vì cô kiên quyết không nhượng bộ, quanh co mãi mới đồng ý, với điều kiện duy nhất là cô phải ở lại công ty của nhà mình.
Giải Trí Thiên Nghệ là công ty giải trí lớn nhất trong nước, trực thuộc tập đoàn Chúc thị, mà người đứng đầu chính là cô ruột của cô – Chúc Mạn.
Cô có được tài nguyên tốt nhất giới, xuất phát điểm cao đến mức người khác chỉ biết ngước nhìn. Ngay khi mới ra mắt, cô đã đóng vai nữ chính trong một bộ phim quốc tế của Hoàn Vũ do chú cô làm chủ, có cả ảnh hậu ảnh đế và dàn sao hot cùng tham gia.
Và cô cũng không khiến người ta thất vọng, diễn xuất xuất sắc đến kinh ngạc.
Ngay từ bộ phim đầu tiên, cô đã đoạt Ảnh hậu của giải Hoa Đường – một trong ba giải thưởng điện ảnh lớn nhất Trung Quốc, sau đó còn giành luôn Nữ chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim quốc tế châu Á.
Một loạt danh hiệu làm cả giới điện ảnh chấn động, nổi tiếng khắp trong và ngoài nước, khen chê lẫn lộn.
Sau đó cô tiếp tục đóng vài bộ phim có sức ảnh hưởng không nhỏ, giành thêm nhiều giải thưởng lớn nhỏ.
Nhờ những bộ phim đình đám ấy, lượng fan của cô tăng vọt.
Trở thành nữ diễn viên vừa có thực lực vừa có độ hot được săn đón hàng đầu tại Đại Lục.
Dù bước vào giới giải trí, cuộc sống của cô vẫn tự do tùy hứng như xưa, kín tiếng trong nghề, nhưng ngoài đời thì nổi bật, đầy khí chất.
Cô hoàn toàn không giống những tin đồn bên ngoài, rất hiếm khi thể hiện kiểu cách của một minh tinh hay tiểu thư con nhà giàu.
Chúc tổng vì muốn bảo vệ cô, đã sắp xếp cho cô một ê-kíp quản lý hàng đầu, chuyên biệt phục vụ riêng cho vị đại tiểu thư này.
Bỏ đi, người ta là thiên kim tiểu thư, muốn làm gì thì làm, ngay cả Chúc tổng còn lười quản, anh ta lo lắng làm gì chứ.
Hách Tiến Bảo tự an ủi chính mình.