Nhân viên vẫn đang tấp nập ra vào.
Đồ đạc của Chúc Vô Dạng rất nhiều, đủ loại quần áo, túi xách, giày dép, trang sức.
Mỗi lần các nhãn hàng ra mắt bộ sưu tập cao cấp mới, đều chọn những món đẹp nhất gửi tặng cô.
Còn có cả hầm rượu quý mà cô yêu thích nhất, toàn là rượu danh tiếng vô giá, cộng lại không biết có thể mua được bao nhiêu căn hộ ở Bắc Thành – nơi đất chật người đông này.
Hôm nay trời ấm hơn một chút, ánh nắng xuyên qua cành lá, đổ bóng cây lấp lánh trên mặt đất, chiếc xe từ từ lăn bánh, rẽ về một hướng khác.
Thiển Nguyệt Loan, khu biệt thự cao cấp hàng đầu Bắc Thành.
Ở vị trí đẹp nhất cuối khu là hai căn biệt thự kiểu Pháp nằm kề nhau, xung quanh yên tĩnh, thoáng đãng, phong cảnh tuyệt mỹ.
Đây là bất động sản đứng tên cô của cô – Chúc Mạn. Sau khi xuống xe, Chúc Vô Dạng liền đi thẳng vào trong.
Bên trong toàn bộ đều lát đá cẩm thạch trắng nhập khẩu, cầu thang xoắn rỗng uốn lượn giữa nhà, bên cạnh là một cây đàn piano ba chân màu trắng, toát lên vẻ thanh nhã và sang trọng. Những chiếc đèn chùm pha lê trong phòng khách càng làm tăng thêm cảm giác tinh tế, khí phái.
Chúc Vô Dạng nằm vùi trong sofa, hướng mắt nhìn về phía đàn piano, một lúc sau mới thu lại ánh nhìn, cầm điện thoại lên lướt xem.
Đúng lúc cô đang lơ mơ sắp ngủ thì điện thoại của cô Chúc Mạn gọi đến. Bị đánh thức, cô lười nhác bắt máy:
“Alô ~”
“Nhà thế nào?” Chúc Mạn hỏi.
“Cũng được.”
“Ừm, vài hôm nữa cô về nước, đến thăm cháu.”
“Ừm.”
Chúc Vô Dạng vừa nghịch móng tay, vừa uể oải đáp.
…
Nhân viên bận rộn cả một buổi chiều mới sắp xếp xong đồ đạc cho cô.
“Chị Dạng, tối nay đoàn phim có tiệc mừng đóng máy, mình đi không ạ?” Tư Tư dọn xong từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy người đang nằm thoải mái trên sofa giơ điện thoại xem gì đó, liền lên tiếng nhắc.
Nhưng đợi mãi không thấy phản hồi.
Cô bước lại gần, thấy người trên sofa cứ dán mắt vào điện thoại, không biết đang xem gì mà tập trung đến vậy, Tư Tư không kìm được ghé sát lại.
“Chị Dạng, chị đang xem gì vậy?”
Giọng nói vang lên từ phía trên, Tư Tư mở to đôi mắt tròn xoe, cúi người tò mò nhìn cô. Nhìn thấy Chúc Vô Dạng quay đầu lại, cô lập tức nở nụ cười ngoan ngoãn.
Chúc Vô Dạng ngồi dậy, không để tâm đến ánh mắt dò xét của cô nàng, điềm nhiên hỏi lại:
“Em vừa nói gì?”
“Em hỏi chị tối nay đi tiệc đóng máy không?” Tư Tư nhìn cô, lặp lại.
“Đi chứ.”
Cô nhẹ nhàng đáp lại, rồi lại cúi đầu nhìn vào điện thoại, lông mày hơi nhíu lại như đang có chuyện gì đó.
Tư Tư liền ghé sát vào vai cô, giọng nhẹ nhàng tò mò:
“Chị Dạng, chị sao vậy?”
Chúc Vô Dạng nhìn cô trợ lý nhỏ ngoan ngoãn của mình.
Tư Tư như cảm nhận được ánh mắt của cô, lập tức giơ ba ngón tay lên thề thốt:
“Chị Dạng, em hứa không nói với ai đâu, kể cả là với Chúc tổng cũng không.”
“Em nói xem, chị kết bạn với một người WeChat mà người ta không đồng ý, có ý gì?”
Tư Tư không cần nghĩ nhiều, buột miệng nói luôn:
“Còn gì nữa, chắc là… không thích rồi.”
Cảm thấy cô dường như hơi không vui, sợ mình lỡ lời, Tư Tư vội bổ sung:
“Nhưng cũng có thể là người ta bận, chưa thấy tin nhắn cũng nên.”
Nói xong lại tò mò hỏi:
“Ai vậy chị? Ai mà gan vậy, dám bơ cả Chúc đại tiểu thư?”
Chúc Vô Dạng bĩu môi:
“Một tên đàn ông thối thôi.”
Tô Yến Lễ đúng là một tên đàn ông thối tha.
Chỉ là thêm WeChat thôi mà, cô có làm gì anh đâu chứ.
[aurora: Tớ quyết định rồi, trong vòng một tháng phải cưa đổ cái tên họ Tô đó!!]
Chu Khả Đường vừa nhìn thấy tuyên ngôn bá đạo của cô bạn thân liền bật cười thành tiếng.
Hôm qua cô thấy Chúc Vô Dạng có vẻ khá hứng thú, lại cảm thấy hai người này mà đến với nhau thì đúng là trai tài gái sắc, nhìn rất đẹp đôi.
Thế là nghĩ cách nhờ người xin được số WeChat của vị thiếu gia nhà họ Tô kia.
Ảnh đại diện của Chúc Vô Dạng là một tấm ảnh selfie trước gương của cô, biểu cảm vừa lười biếng lại vừa kiêu kỳ.
Không ngờ lại chưa được chấp nhận lời mời, xem ra người này có chút khó cưa đổ đấy.
Hai chị em tám chuyện một hồi lâu, trời cũng dần chuyển tối. Bắc Thành dưới màn đêm bao phủ bắt đầu rực rỡ ánh đèn.
Tại một phòng riêng của khách sạn Hoa Việt Quốc Tế, đoàn làm phim 《Phong Hoa》 đang tổ chức tiệc liên hoan sau khi đóng máy.
Các thành viên chủ chốt đều có mặt, bầu không khí náo nhiệt và hoà hợp.
Đạo diễn Hoàng Lập phát biểu vô cùng sôi nổi, khiến mọi người cười không ngớt.
Chúc Vô Dạng ngồi yên lặng một bên quan sát, thỉnh thoảng cũng bật cười không kìm được.
Đạo diễn vừa nói vừa bắt đầu điểm mặt gọi tên.
Ánh mắt ông quét một vòng quanh phòng, dừng lại vài giây trên người Chúc Vô Dạng.
Thấy cô trông có vẻ lười nhác thảnh thơi, ông lại có chút e ngại nếu lỡ bị cô “bật lại”.
Cô cũng chỉ nghiêm túc khi diễn, ngoài ra thì hoàn toàn là một dáng vẻ khác. Hôm nay chịu đến dự tiệc đã là nể mặt lắm rồi.
Nghĩ vậy, đạo diễn liền dời ánh mắt về phía nam chính – nam diễn viên đang nổi Hàn Dịch, giọng đầy khí thế:
“Vậy thì mời nam chính của chúng ta phát biểu vài lời được không nào?”
“Được~”
Tiếng vỗ tay vang lên như sóng, mọi người đồng loạt hưởng ứng.
Hàn Dịch đứng dậy, trên mặt là nụ cười dịu dàng:
“Cũng chẳng có gì để nói, dạo này mọi người đều vất vả rồi, tôi xin kính mọi người một ly.”
Nói xong, anh cạn sạch ly rượu, tiếng cười và hò reo lại rộ lên.
Không biết ai hô lên một câu:
“Không có gì nói thì nói về nữ chính của chúng ta cũng được mà~”
Có người khơi mào, lập tức mọi người bắt đầu trêu ghẹo hai người, giọng điệu và nét mặt đều mang theo vẻ mờ ám.
Lúc quay phim, tình ý của Hàn Dịch dành cho Chúc Vô Dạng ai cũng nhìn ra.
Hàn Dịch lại cao ráo, đẹp trai, diễn xuất giỏi, hai người đứng cạnh nhau nhìn rất xứng đôi.
Hơn nữa đây là lần thứ hai họ hợp tác, bộ phim trước đã đại thắng phòng vé, fan couple thì ship đến mức trời long đất lở.
Còn Chúc Vô Dạng thì không để tâm, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
Hàn Dịch có chút đỏ mặt, anh liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi bên cạnh, cười rồi xua tay với mọi người:
“Đừng trêu tôi nữa mà. Được hợp tác với Chúc Chúc là vinh hạnh và cũng rất vui. Hy vọng sau này có cơ hội sẽ được tiếp tục làm việc cùng.”
Nói xong, anh lại nhìn sang Chúc Vô Dạng, cô mỉm cười đáp lại, khiến tai Hàn Dịch cũng đỏ ửng cả lên.
“Đạo diễn Hoàng ơi, đây là đang ám chỉ ông đó nha~”
“Ha ha ha ha ha…”
“Ba lần hợp tác! Ba lần hợp tác~”
…
Mọi người đang trêu đùa thì bỗng một giọng nói vang lên:
“Ồ, náo nhiệt ghê nhỉ.”
Cửa phòng bao bất ngờ bị đẩy ra, ánh mắt mọi người lập tức bị thu hút bởi âm thanh đó.
Chỉ thấy có hai người bước vào, dáng vẻ và khí chất đều xuất chúng, đặc biệt là người đi sau, toàn thân toát lên vẻ cao quý, thanh nhã.
Đạo diễn, phó đạo diễn và nhà sản xuất lập tức đứng bật dậy, nhanh chóng bước tới chào đón, giọng đầy nịnh nọt:
“Tề tổng, ngài đến rồi!”
“Vừa khéo đi ngang qua, tiện thể ghé xem một chút.”I!
Người lên tiếng chính là Tề Chiếu, ông chủ của Câu lạc bộ Hoa Việt, cũng là thiếu gia của tập đoàn Mạn Châu.
Tập đoàn Mạn Châu là một trong những tập đoàn khách sạn đẳng cấp nhất thế giới, các khách sạn trực thuộc đều theo phong cách cao cấp, xa hoa.
“Để tôi giới thiệu một chút, vị này chính là nhà đầu tư của chúng ta –Tề tổng.”
Một tràng tiếng chào đồng thanh vang lên: "Chào Tề tổng!”
Sau khi đạo diễn Hoàng giới thiệu xong, ông liền nhìn về phía người đàn ông đứng phía sau. Người đó dáng người cao lớn, khí chất thanh nhã cao quý, chỉ nhìn thôi cũng biết thân phận không tầm thường.
Đạo diễn Hoàng cười niềm nở, suy nghĩ một chút rồi mở lời hỏi:
“Vị này là…?”
“Vị này là nhân vật lớn đấy.”
Tề Chiếu cười nhàn nhạt, không nói rõ thêm gì. Đạo diễn cũng thức thời không hỏi tiếp.
Không cần nói cũng biết, thân phận chắc chắn không đơn giản.
Lúc này, Chúc Vô Dạng ngồi tựa lưng vào ghế, bình thản nhìn người đàn ông trước mặt.
Ồ?
Nhân vật lớn cô quen nha.
Đúng là tìm mãi chẳng thấy, cuối cùng lại gặp mà không tốn chút công sức nào.
Cảm nhận được một ánh mắt nóng rực nhìn về phía mình, anh vừa nhìn sang thì thấy người phụ nữ ngồi đó nở một nụ cười “không thiện chí” với mình.
Nói thật có hơi rợn người.
Tô Yến Lễ chợt nhớ ra hôm nay có nhận được một lời mời kết bạn trên WeChat, nhưng anh không đồng ý, e là lại đắc tội cô ấy thêm lần nữa rồi.
Tính khí vị đại tiểu thư quả thật không tốt lắm.
Lúc này, đạo diễn đang vội vàng sắp xếp chỗ ngồi cho hai người, nhưng Tề Chiếu xua tay từ chối:
“Không cần đâu, bọn tôi còn có việc khác. Mọi người cứ thoải mái đi, hôm nay tính hết cho tôi.”
“Cảm ơnTề tổng!”
Cả đoàn làm phim đồng loạt lên tiếng cảm ơn, Tề Chiếu chỉ phất tay:
“Được rồi, đi đây, mọi người cứ chơi vui vẻ.”
Tô Yến Lễ xoay người, vừa mới bước được một bước, thì sau lưng vang lên một giọng nói uể oải mà mềm mại, không lớn nhưng trong căn phòng vừa mới yên tĩnh thì lại vang lên cực kỳ rõ ràng.
“Tề tổng, vị nhân vật lớn này tên là gì thế?”
Giọng điệu lười biếng mà mềm mại kia lập tức trở thành tiêu điểm.
Cả phòng như nín thở, ai nấy nhìn nhau, chẳng ai dám phát ra một tiếng động.
Ở bàn bên kia, Tư Tư giật mình.
Chị Dạng đây là uống nhiều rồi, sắp gây chuyện sao?