Chúc Vô Dạng khẽ cong môi với cô bạn, đợi đối phương rời đi rồi mới bước đến ngồi cạnh người đàn ông.
Ánh đèn trong phòng bao mờ ảo lại ám muội, gương mặt anh ẩn trong thứ ánh sáng đầy bầu không khí ấy, lúc thì yết hầu khẽ chuyển động, gợi cảm đến mức khiến người ta xao lòng. Chúc Vô Dạng ngẩng đầu quan sát.
Một người đàn ông mà lông mi lại có vẻ còn dài hơn cả cô.
Cô vắt chéo chân, một tay chống cằm nghiêng đầu nhìn anh, đôi môi đỏ khẽ mở, ánh mắt mềm mại, nóng bỏng và thẳng thắn.
"Tô nhị thiếu gia có bạn gái chưa vậy?”
Tô Yến Lễ khẽ cụp mắt liếc cô một cái, rồi lại dửng dưng quay đầu đi, giọng điệu lạnh nhạt: “Chưa có.”
Ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh tùy ý đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng gõ theo tiết tấu chậm rãi, không biết đang nghĩ gì.
Mọi người xung quanh đều đang chơi đùa ồn ào, chẳng ai chú ý đến hai người ở góc này.
Chúc Vô Dạng khẽ cười: “Thêm WeChat nhé?”
Vừa nói cô vừa với lấy ly rượu, bộ móng mới làm dưới ánh sáng mờ dịu trở nên lấp lánh khác thường, gót giày cao gót vô tình khẽ chạm vào ống quần của anh.
Cô không rút chân về, ngược lại còn thong thả chạm nhẹ thêm một cái vào chân anh, ánh mắt ánh lên ý cười mê hoặc:
“Thêm không?”
Tô Yến Lễ mặt không đổi sắc, liếc nhìn cô một cái, sau đó lười nhác ngẩng đầu đánh giá cô một lượt, trong mắt là một tầng thản nhiên xa cách.
“Chúc tiểu thư.”
Anh mở miệng, giọng nói trầm thấp quyến rũ một cách từ tính, ngưa ngứa tê tê:
“Xin tự trọng.”
Chúc Vô Dạng nhìn anh đầy hứng thú, còn tưởng anh sẽ nói gì thú vị hơn, không ngờ câu đầu tiên lại làm nghẹn chết người.
Cô thu lại khóe môi vừa nhếch lên, có chút cụt hứng.
“Tô Yến Lễ…”
Vừa mới mở miệng, thì Thời Thụy - người bặt vô âm tín bấy lâu – không biết từ đâu nhảy ra, vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô, tiện tay cầm luôn ly rượu cô mới uống một nửa, ngửa đầu uống sạch.
“Đại tiểu thư, em biết anh vừa thấy ai không?”
Chúc Vô Dạng vừa thấy hắn ta uống ly của mình, lửa càng bốc lên, giơ tay đập cho một cái:
“Đó là ly của tôi!”
Thời Thụy ôm mu bàn tay hơi đỏ, khẽ ngẩn ra.
Vị tổ tông này lại làm sao vậy? Chỉ uống một ngụm thôi mà, cần gì tức giận như vậy?
“Chúc Vô Dạng, sao tự nhiên nóng tính vậy?”
Cô tựa lưng ra sau, vẻ mặt lạnh băng, rõ ràng là đang rất khó chịu.
Thời Thụy nhìn cô một cái rồi ghé sát lại, giọng dẻo quẹo:
“Sao vậy, đại tiểu thư? Ai lại chọc giận em rồi? Tay có đau không?”
Vừa nói vừa làm bộ làm tịch cầm tay cô xem xét, cười hề hề như một con cún con biết làm nũng, kỹ năng nịnh nọt còn rất thuần thục.
Mọi người xung quanh nhìn cảnh đó, trong lòng đều cảm khái: Thời thiếu có ham chơi thật đấy, nhưng người có thể trị được hắn ta e rằng chỉ có Chúc đại tiểu thư mà thôi.
“Buông tay.”
Chúc Vô Dạng khó chịu hất tay hắn ta ra. Thời Thụy thấy cô đang cáu thì cũng không dám lại gần chọc thêm.
Tô Yến Lễ cụp mắt uống rượu, vẻ mặt nhàn nhạt, không rõ đang nghĩ gì.
Một lúc sau, anh đứng dậy, đi vòng qua người Chúc Vô Dạng, nhìn Thời Thụy đang ngồi cạnh cô:
“Thời Thụy, còn chút việc, tôi đi trước. Mấy người cứ chơi tiếp đi.”
Thời Thụy thấy vậy liền đứng dậy: “Anh Yến, còn sớm mà, chơi thêm chút nữa đi.”
Tô Yến Lễ cong môi cười nhạt: “Lần sau.”
Thời Thụy cũng không tiện giữ lại, đành gật đầu: “Được rồi, anh có việc thì cứ lo trước. Hẹn lần sau tụ họp tiếp, em tiễn anh ra ngoài.”
Mọi người thấy anh sắp đi cũng đều dừng lại, lần lượt đứng dậy, đi theo phía sau.
Chúc Vô Dạng vẫn tựa vào ghế sofa, khoanh tay trước ngực, bình thản nhìn theo.
Cô biết Thời Thụy cao 1m85, trước đây hắn ta còn từng khoe khoang với cô.
Thế mà Tô Yến Lễ đứng cạnh Thời Thụy vẫn cao hơn hẳn một đoạn. Dáng người cao gầy thẳng tắp, vai rộng eo thon, khí chất vừa thanh lạnh vừa lười biếng.
Đẹp thì đẹp, nhưng lạnh thật đấy.
–
Một đám người rầm rộ tiễn Tô Yến Lễ ra ngoài. Họ vừa đi, Chu Khả Đường đã lập tức sáp lại gần Chúc Vô Dạng, mặt đầy vẻ hóng chuyện:
“Sao rồi sao rồi?”
“Chả làm sao cả.” Chúc Vô Dạng bĩu môi, cầm túi xách trên sofa, quay người bước ra ngoài.
Hầy, chắc chắn bị từ chối rồi.
Chu Khả Đường thầm nghĩ.
“Đi thôi, Đường Đường.”
Nghe giọng cô, Chu Khả Đường lập tức đuổi theo, suốt dọc đường không ngừng tò mò ríu rít hỏi han. Chúc Vô Dạng bị làm phiền đến phát mệt, cuối cùng mới chịu nói cho cô biết.
Cô nàng vừa nghe xong liền cười khanh khách không ngừng.
“‘Xin tự trọng’ haha, Tô nhị thiếu gia này nghe qua có vẻ là người đàng hoàng đó.”
Chúc Vô Dạng hừ nhẹ một tiếng, cười nhạt.
Chu Khả Đường ngẫm nghĩ rồi đưa ra một lời khuyên:
“Nè, tớ nói này Dạng Dạng, cậu chủ động quá rồi, không được thế đâu, phải ‘dụ rồi thả’, hiểu không? Đàn ông ấy, mê cái kiểu đó lắm.”
“Không biết.”
Chu Khả Đường: …
Thiên kim Chúc gia, người có cả một “hồ sơ tình sử” phong phú, mà lại không biết cách tán trai? Nói ra ai mà tin cho được?
Hai người vừa bước ra khỏi Hoa Việt thì đã thấy Thời Thụy và Tô Yến Lễ đang đứng trước cửa lớn trò chuyện gì đó, xung quanh là một đám người vây quanh.
Chúc Vô Dạng liếc nhìn vài lần, vừa định quay người rời đi thì ánh mắt của Tô Yến Lễ quét sang phía cô.
Cô dừng lại, không hề yếu thế mà đối diện với ánh mắt anh, ánh mắt lạnh nhạt.
“Dạng Dạng.”
Đúng lúc đang giằng co ánh mắt với Tô Yến Lễ, một giọng nói trầm ổn vang lên từ phía sau. Chúc Vô Dạng quay đầu lại, liền thấy chú hai của cô – người luôn nghiêm túc, ít nói.
Sau lưng ông là trợ lý, bên cạnh còn có mấy vị tổng giám đốc mặc âu phục chỉnh tề, chắc là vừa bàn chuyện làm ăn xong.
Chúc Vô Dạng ngoan ngoãn lên tiếng:
“Chú hai.”
“Chào chú hai ạ.”
Chu Khả Đường cũng lễ phép chào theo.
Thời Thụy thấy vậy cũng bước lại, thu lại vẻ cà lơ phất phơ ban nãy, có phần nghiêm túc:
“Chú hai.”
Chúc An Viễn khẽ gật đầu với ba người, thần sắc vẫn nghiêm nghị như thường.
Ông đứng đó khá lâu không rời đi, Chúc Vô Dạng theo ánh mắt ông nhìn qua, lại một lần nữa đối diện với ánh mắt thản nhiên kia.
Tô Yến Lễ nhìn cô gái vừa rồi còn phóng túng chủ động, giờ lại ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, trông có vẻ rất nghiêm túc. Trong lòng thấy buồn cười, người phụ nữ này đúng là có nhiều mặt thật.
Chúc An Viễn nhìn Thời Thụy một cái, rồi nghiêng đầu nói với cô:
“Về sớm một chút.”
Chúc Vô Dạng khẽ đáp:
“Cháu biết rồi, chú hai.”
Chúc An Viễn vừa rời đi chưa lâu, một chiếc Rolls-Royce Cullinan màu đen, biển số Kinh A99999, chậm rãi dừng trước cổng câu lạc bộ Hoa Việt.
Tô Yến Lễ cúi người bước vào xe, cửa xe khép lại, kính xe từ từ hạ xuống, anh nghiêng đầu khẽ gật với Thời Thụy.
Ánh mắt anh vô tình lướt qua phía sau.
Trời đã tối, không nhìn rõ được biểu cảm của anh.
Chỉ vài giây sau, anh quay đầu đi, nhàn nhạt phân phó tài xế, xe lập tức rời đi trong bóng đêm.
Thời Thụy quay đầu, nhìn thấy Chúc Vô Dạng và Chu Khả Đường đang xách túi, trông như sắp rời đi.
“Sao đã muốn đi rồi?”
Chúc Vô Dạng liếc nhìn Thời Thụy một cái, không nói lời nào, xoay người bỏ đi thẳng. Thời Thụy bị bơ đẹp, tức mà phải nhịn, vẫn cố gọi với theo:
“Anh cho người đưa các em về.”
Chu Khả Đường thấy Chúc Vô Dạng chẳng có chút hứng thú gì, sợ cô lại chửi người ta, liền nhanh chóng đỡ lời:
“Không cần đâu Thời Thụy, xe bọn em tới rồi.”
Cô nói xong thì kéo tay Chúc Vô Dạng cùng lên xe luôn.
Thời Thụy đứng yên tại chỗ, nhìn theo hướng hai người rời đi, không nhịn được lầm bầm một câu:
“Cái tính khí gì đây…”
Có người bên cạnh muốn tranh thủ thể hiện trước mặt hắn, liền lên tiếng bênh vực:
“Thời thiếu, tính tình Chúc tiểu thư đúng là không dễ chiều thật, đối với anh cũng—”
Người kia còn chưa kịp nói hết câu, giây tiếp theo mông đã bị Thời Thụy đá cho một phát. Hắn giơ nắm đấm lên đe dọa:
“Liên quan cái rắm gì tới mày, bớt lắm mồm!”
Người nọ ý thức được mình đã lỡ lời, sợ làm mất lòng hắn, lập tức cúi đầu nhận lỗi, còn tự tát vào mặt mình lia lịa.
Thời Thụy lười quan tâm, hai tay đút túi, nghênh ngang quay người đi vào lại trong Hoa Việt, hoàn toàn không để tâm đến câu nói lúc nãy của cô.
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tính khí của vị đại tiểu thư này, hắn ta sớm đã quen rồi.